Chương trước
Chương sau
*Ồ, tại sao?”, Ngạo Ly Phượng chau mày.

Nghe thấy phải dùng dị hỏa mới học được công pháp thì sắc mặt đám đông trở nên mất tự nhiên.

Người nhà thế gia Ngạo Tuyết sở hữu công pháp. băng hàn, xung đột với dị hỏa. Nếu như tu luyện dị hỏa thì sợ rằng công pháp sẽ bị phế bỏ.

Ngạo Ly Phượng nhìn Ngạo Hàn Mai. Lúc này cũng hiểu ra được tại sao cô ta lai tới Lôi Trạch Thiên Các. một chuyến, đưa người đàn ông này về và còn nói là sẽ gả cho anh. Vì cô ta đang giành lấy cơ hội cho Diệp Mạch nhất tộc.

Lâm Chính không những có thể trị khỏi bệnh cho. Ngạo Hàn Mai mà còn là người sở hữu khả năng trị được bệnh Hàn Giang Cô Huyết. Vì vậy địa vị của anh ở trong thế giao Ngạo Tuyết sẽ rất cao.

Bởi vì mỗi năm thế gia Ngạo Tuyết đều xuất hiện một người bị bệnh này. Bệnh này mặc dù hiếm gặp nhưng đối với thế gia Ngạo Tuyết thì tỉ lệ mắc bệnh lại cao.

“Thiên Sương rời đi rồi tại sao lại không thấy tung tích đâu cả?”

Ngạo Tả lạnh lùng nhìn Ngạo Hàn Mai: “Ngạo Hàn Mai, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải là có gì giấu diếm mọi người không?”

“Chú Tả đang nói gì vậy. Những gì cần nói cháu đã nói rồi. Ngạo Thiên Sương lớn như vậy, thực lực còn mạnh hơn cháu, anh ta biến mất tại sao lại tìm cháu hỏi. Lễ nào chú cho rằng cháu giết anh ta?”, cô ta chau mày.

“Chú Tả, mọi người đều là người nhà họ Ngạo, nhà họ Ngạo quy tắc thế nào ai cũng biết. Giết hại người của mình, sự việc có tính chất ra sao ai cũng biết. Hàn Mai dù có ngốc thì cũng sẽ không làm chuyện như thế. Nếu không, một khi bị phát hiện, liên lụy tới toàn tộc đấy. Tôi hi vọng chú suy nghĩ cho kỹ, đừng đổ oan cho người khc.

Tộc trưởng cũng lên tiếng với biểu cảm không vui. Nếu như Ngạo Tả cứ nghĩ như vậy thì đây là chuyện của Diệp Mạch nhất tộc.

Bầu không khí nặng nề, Ngạo Ly Phượng mỉm cười: “Tộc trưởng đừng giận, chúng tôi chỉ đoán thôi. Dù sao thì lần này không chỉ có một người không quay về mà còn cả Tuyết Vệ nữa. Chúng tôi lo lắng họ xảy ra chuyện thôi mà”.

Với thực lực của Hàn Man không thể nào giết được Thiên Sương và Tuyết Vệt, tôi nghĩ mọi người nghĩ nhiều rồi đấy. Trừ khi...các người cho rằng con rể tôi có thể làm được”.

'Tộc trưởng nhìn Lâm Chính. “Có gì mà không thể .Bọn em đã điều tra, vị này không hề đơn giản. Nghe nói cậu ta đã từng chiến đấu với Diệp Viên bất phân thắng bại”, Ngạo Tạ lên tiếng. 

“Chú đã điều tra rồi thì nên biết con rể tôi chỉ dùng trận pháp để làm mạnh cơ thể, giằng co với Diệp Viêm, còn thực lực thế nào chắc các người nhìn thấy”.

Tộc trưởng đứng dậy: “Nếu mọi người cảm thấy cậu ấy làm thì cứ điều tra đi. Nếu điều tra ra vết tích gì thì chúng tôi cũng sẽ dốc sức phối hợp, thậm chí có trừng phạt cũng không tiếc. Còn nếu, không điều tra ra thì...hừ... Diệp Mạch nhất tộc dù mấy năm qua có lao dốc nhưng cũng không dễ bị người khác bắt nặt đâu”.

“Anh...”

Ngạo Tả tức lắm, định phản bác nhưng đành phất tay quay người rời đi.

“Tộc trưởng, làm phiền rồi”.

Ngạo Ly Phượng cười thản nhiên, chắp tay. Sự việc. đã tạm dừng lại nhưng Ngạo Hàn Mai vẫn bất an.

Cô ta chắc chắn rằng người của Sương tộc nhất mạch đã cử người đi điều tra tung tích của Ngạo Thiên Sương. Giờ chỉ còn xem giấy có bọc nổi lửa nữa không hay thôi.

Nếu như bị phát hiện ra là Lâm Chính giết Ngạo 'Thiên Sương thì e rằng Diệp Mạch nhất tộc sẽ tiêu diệt cô ta mất...

“Đi nghỉ ngơi đi”

Ngạo Hàn Mai lên tiếng rồi vội vàng rời đi. Lâm Chính không quan tâm bèn trở về phòng.

Ngạo Ly Phượng và Ngạo Tả cũng lao ra cửa.

“Thế gia đại nhân, chắc chắn là có gì đó mờ áp. Tôi có cảm giác sự mất tích của Thiên Sương nhất định có liên quan tới tên họ Lâm đớ”, Ngạo Tả bặm môi.

“Ngạo Tả, giờ không có chứng cứ, chỉ suy đoán thì không thể nào định tội họ được. Chúng ta cứ tìm chứng cứ rồi nói”, Ngạo Ly Phượng cười thản nhiên

Ngạo Tả hừ giọng, chắp tay giăng dây cương rời đi. Ngạo Ly Phượng nhìn theo cũng định rời đi theo. Đúng lúc này, ông ta đột nhiên chú ý tới điều gì đó thì bỗng thấy có một con ngựa co cụm nhìn tới.

“Đây là ngựa của ai vậy?”, Ngạo Ly Phượng nhìn vê phía trước.

Lúc này một người hầu bên cạnh chợt mở mắt, nhảy bật dậy, run rẩy hành lễ.

“Chào thế gia đại nhân”.

“Nói cho tôi biết, đây là ngựa của ai. Thế gia Ngạo Tuyết chắc không có ngựa này đúng không?”

Ngạo Ly Phượng chỉ vào con ngựa sắp bị đông chết và hỏi.

“Bẩm, đây là ngựa của cô chủ, bị đông cứng rồi. Bị mấy con rồi, sợ rằng chắc con này cũng không gắng gượng được”.

Người hầu vội vàng nói.

“Vậy sao? Tôi nhớ lúc đám người Ngạo Hàn Mai rời đi thì cưỡi ngựa của thế gia Ngạo Tuyết mà”.

Ngạo Ly Phượng sờ cằm, dường như nghĩ ra được điều gì đó bèn nhếch miệng cười, quay người rời đi.

“Thế gia đại nhân đi từ từ ạ”, người này vội nói. Sáng sớm ngày hôm sau.

“Lâm minh chủ tỉnh rồi à? Mau cùng tôi ra ngoài thành, nếu chậm thì sẽ hỏng mất”.

Tiếng của Ngạo Hàn Mai ở ngoài vọng tới. Lâm Chính ăn mặc chỉnh tề, mở cửa ra. Anh thấy Ngạo Hàn Mai với hai hốc mắt đen xì đứng bên ngoài. Rõ ràng là tối qua cô ta không ngủ.


“Không phải chị tôi, lần đi săn này có không ít thanh niên của thế gia Ngạo Tuyết nữa. Nếu nhưu chần chừ thì sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ danh tiếng của gia tộc chúng tôi mất".

Ngạo Hàn Mai dúi Lâm Chính đi ra ngoài. Hai người nhanh chóng cưỡi ngựa ra ngoài thành. Lúc này đã có chục thanh niên tập trung ở đây Ai cũng ăn mặc vô cùng sang trọng.

“Mọi người tới muộn rồi”, cô gái cưỡi ngựa, nhìn chăm chăm hai người bọn họ. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.