Chương trước
Chương sau
Hiện trường hoàn toàn yên lặng.

Mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Không ai dám tin Lâm Chính lại ra tay.

Vậy mà lại giết chết Ngạo Thiên Sương thật...

“Anh ta... minh chủ của các người... điên rồi sao?”

Cô gái tên Tiểu Thúy nói với ánh mắt đờ đẫn.

Mặc dù Sở Thu cũng cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thân, khàn giọng nói: “Minh chủ tự có suy tính của riêng mình”.

Những người còn lại cũng không thể suy nghĩ được gì.

Phù.

Lúc này Lâm Chính lại kích hoạt dị hỏa, lập tức đốt cháy xác của Ngạo Thiên Sương.

Anh sẽ không cho Ngạo Thiên Sương có cơ hội được sống lại, chỉ khi thân xác này của anh ta hoàn toàn biến mất, mới được coi là đã giết chết Ngạo Thiên Sương hoàn toàn!

Ngạo Hàn Mai im lặng.

Cô ta lặng lẽ nhìn thi thể bị thiêu cháy trong tay Lâm Chính, hít sâu. một hơi rồi quay đầu nhìn về phía Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy giật mình, dường như đã hiểu ra điều gì đó, do dự một lúc rồi đột ngột rút kiếm ra, hung hăng đâm thẳng về phía Tuyết Vệ.

Phập!

Tuyết Vệ không kịp trở tay, bị đâm thủng ngực.

Những Tuyết Vệ khác đột nhiên hoàn hồn lại, lập tức. nhận ra điều gì đó, vội đứng dậy bỏ chạy.

“Giết!”

Tiểu Thúy hét lên.

Mọi người lập tức đuổi giết. Ngạo Hàn Mai cũng chạy tới.

Các Tuyết Vệ kiêng dè sức mạnh của Lâm Chính nên căn bản là không dám chống cự.

Không lâu sau đó, tất cả họ đều bị nhóm người của Ngạo Hàn Mai giết chết bịt đầu mối.

“Bây giờ chúng ta đã ở trên cùng một chiếc thuyền rồi”.

Lâm Chính nhìn cả người Ngạo Hàn Mai bê bết máu, cười nói. 

 “Cô đã chọn con đường tồi tệ nhất”.

Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh lùng như băng, gän giọng nói: “Nếu bị thế gia Ngạo Tuyết biết được chúng ta đã giết chết Ngạo Thiên Sương, toàn bộ nhánh nhà tôi sẽ bị giết sạch!”

“Đó là vấn đề cô cần suy nghĩ, cô cho rằng tôi và người của tôi sẽ tiết lộ bí mật sao?”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Cặp chân mày lá liễu của Ngạo Hàn Mai nhíu mày lại, gắn giọng nói: “Được rồi, đi thôi, nhanh chóng đi đến thế gia Ngạo Tuyết, đợi đến khi hôn sự được định đoạt, anh hãy nhanh chóng rời khỏi thế gia, đừng ở lại!”

“Được!”

Lâm Chính gật đầu, liếc nhìn con ngựa đã chết, chỉ có thể đi bộ về phía trước.

Mọi người đi đến thị trấn gần đó, đổi một con ngựa rồi mới bắt đầu đi về phía khu vực cực lạnh.

Sau nửa ngày đi như thế, cuối cùng cũng đặt chân đến khu vực cực lạnh.

Lôi Trạch Thiên Các ở cách đây không xa lắm, vì nằm ở chính giữa nên tốc độ sẽ nhanh hơn.

Nhưng sau khi đi vào trong vực, những con ngựa họ đang cưỡi không thể đi tiếp được nữa, cái lạnh rét buốt 

khiến chúng run lên bần bật, khó mà nâng móng lên. “Chỉ có thể đi bộ thôi”.

Ngạo Hàn Mai nhìn con ngựa gần như đã nằm bẹp. trên mặt đất mà mình đang cưỡi, lạnh lùng nói: “Những con ngựa này hoàn toàn khác với những con ngựa băng do thế gia Ngạo Tuyết chúng tôi nuôi dưỡng, bọn nó không thể chịu đựng kiểu thời tiết như thế này”.

“Từ chỗ này đi tới thế gia Ngạo Tuyết sẽ mất bao lâu?”

“Có lẽ sẽ mất tầm nửa ngày”.

“Cứ cưỡi ngựa đi”. Lâm Chính nhìn bầu trời, bình tĩnh nói.

“Lâm minh chủ, anh không nghe thấy những gì tôi vừa nói sao?”

Ngạo Hàn Mai cau mày.

Nhưng vào giây tiếp theo.

PhùI


Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.

“Tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng tôi lo rằng, còn chưa đến được thế gia Ngạo Tuyết thì anh đã bị sốc do kiệt sức trước rồi”.

Ngạo Hàn Mai khịt mũi, sau đó kéo dây cương tiếp tục đi về phía trước. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.