🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng động tĩnh lớn như vậy, người của Tử Long Điện trước sau vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào về người của Ma La Thiên, khiến điện chủ Tử Long Điện rất rất phiền muộn.

Thuộc hạ của bà ta đã tìm kiếm người của Ma La Thiên suốt một ngày một đêm, nhưng bọn chúng dường như đã biến mất, căn bản không thấy một chút dấu vết.

Nếu cứ tiếp tục điều tra như vậy, e rằng nhóm người này sẽ chết vì kiệt sức...  

“Điện chủ, chẳng lẽ... là chúng ta suy đoán sai? Người của Ma La Thiên đến Giang Thành, chỉ đơn thuần là vì thần y Lâm, bây giờ bị thần y Lâm từ chối, cho nên bọn họ rời đi rồi?”

Có người nhịn không được nói với điện chủ Tử Long Điện, nhưng lời vừa nói ra, bà ta lập tức nổi giận khiển trách.

“Trừ phi người của Ma La Thiên toàn là đám ngu ngốc! Nếu không sao lại chỉ vì Dương Hoa mà cử thiên chủ thứ ba Hổ Ma La đích thân đến đây? Đầu óc của bọn chúng hỏng bét hết rồi sao?”

Mọi người không dám phản bác, chỉ dám âm thầm than thở.

“Tiếp tục phái người điều tra! Khi nào tìm ra người của Ma La Thiên mới thôi!”

Điện chủ Tử Long Điện lạnh lùng nói, sau đó vung †ay lên: “Những người còn lại theo tôi đến Học viện Huyền Y Phái! Thời hạn ba ngày đã đến! Cũng nên bảo thần y Lâm cho tôi một câu trả lời rồi!"

“Tuân lệnh!”

Điện chủ Tử Long Điện dẫn theo hơn chục tên tỉnh nhuệ, xuất phát đến Học viện Huyền Y Phái.

Điện chủ Tử Long Điện thân là người đứng đầu một điện, hiển nhiên không thể ở lại Giang Thành quá lâu, chỉ cần giải quyết chuyện của Lâm Chính xong xuôi, bà ta phải quay về, vẫn còn một đống phiền phức lớn đang chờ bà ta giải quyết.

Lúc này bà ta mặc kệ Lâm Chính có đồng ý gia nhập Long Vương Điện hay không, nếu như không gia nhập, cũng phải ép Lâm Chính giải tán Dương Hoa, nhất định không được để người của Ma La Thiên thành công.

Nửa giờ sau, Lincoln phiên bản dài dừng lại trước cổng Học viện Huyền Y Phái.

Dịch Quế Lâm ở cổng nhìn thấy, lập tức vung tay, ra hiệu cho những người bên cạnh đóng cổng lại.

“Khốn kiếp! Điện chủ Tử Long Điện tới, các người không những không nghênh đón, còn muốn đóng cổng hả? Muốn chết phải không?”

“Dám coi thường người của Tử Long Điện chúng tôi ư? Có tin hôm nay chúng tôi sẽ san phẳng Học viện Huyền Y Phái của các người không?”

Người của Tử Long Điện đều vô cùng tức giận, xông tới cổng, ra sức muốn đạp nát bét cánh cổng.

Nhưng Diệp Quế Lâm lại sốt sắng hô lên: “Các vị đừng ra tay, tôi khuyên mọi người không nên kích động, nếu không gây chuyện lớn thì không trách được tôi đâu!”

“Ông có ý gì?”

Điện chủ Tử Long Điện lập tức tiến lên, lạnh nhạt nói: “Tử Long Điện tôi chẳng lẽ không phá được một cánh cổng của Dương Hoa các người sao?”

Dịch Quế Lâm cũng không giải thích nhiều, chỉ khế mỉm cười, chỉ vào một thứ gì đó treo trên cổng, cười nói: “Mời Điện chủ xemI”

Đám người điện chủ Tử Long Điện lập tức ngước. mắt nhìn.

Hô hấp của điện chủ Tử Long Điện bỗng nhiên run run.

“Đúng vậy, nếu bà phá cửa, e răng sẽ bị coi là khiêu khích long soái thứ tư của Long Quốc, như vậy, Long Vương Điện các người sẽ đắc tội với Long Quốc, mong điện chủ suy nghĩ kỹ”. 

Dịch Quế Lâm chấp tay nói.

Sắc mặt điện chủ Tử Long Điện biến đổi, chỉ vào lệnh bài kia, mãi lâu sau vẫn không nói lên lời.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.