Chương trước
Chương sau
Chương 1434: Một mình tôi tiêu diệt thôn Dược Vương

Thì ra bàn tay Lâm Chính đã chụp lấy cổ tay Tiêu Khải Phong. 

Thế công của anh ta đã bị phong tỏa. 

Sức mạnh bị Lâm Chính ngăn lại. 

Dù Tiêu Khải Phong nghiến răng nghiến lợi đến đâu cũng không thể chém chưởng tay của mình xuống… 

Xung quanh ồ lên. 

“Chết tiệt!”. 

Tiêu Khải Phong lạnh lùng hừ một tiếng, hai cánh tay rung lên, xảo kình phóng ra, ép về phía Lâm Chính, đồng thời đá chân về phía bụng anh. 

Tất cả các động tác đều được hoàn thành trong nháy mắt, không để người khác kịp phản ứng. 

Nhưng thế công của Tiêu Khải Phong còn hơn xa thế. 

Trong lúc hai cánh tay gây sức ép, một chân đá về phía Lâm Chính, trên người anh ta còn phun ra phấn độc màu xanh thẫm dày đặc và đáng sợ. 

Phấn độc như bàn tay, che phủ về phía Lâm Chính. 

Khoảnh khắc này, không ít mảng da thịt của Lâm Chính bắt đầu tan rữa, cơ bắp bắt đầu khô héo, khuôn mặt lõm vào, gò má nhô ra, đúng dáng vẻ bị hút cạn tinh khí. 

“Hả?”. 

Mọi người đều sợ hãi. 

Với tình trạng này, cho dù Lâm Chính có thể phản ứng lại được, chặn được thế tấn công của Tiêu Khải Phong thì e cũng không còn bao nhiêu sức để đỡ đòn. 

Thần y Lâm… thua rồi! 

Độc Hoàng không hổ là Độc Hoàng! 

Đòn độc công này quả nhiên khiến mọi người rợn tóc táy! 

Ai nấy run sợ thầm nghĩ. 

Chỉ có điều… 

Khi Tiêu Khải Phong đang tấn công liên tiếp vào người Lâm Chính với thế đánh khiến người ta không kịp thở, bỗng thấy mấy tia sáng lóe lên ở ngón tay Lâm Chính, là mấy cây châm bạc cắm ở mu bàn tay anh. 

Sau đó liền thấy gân xanh và mạch máu trên cánh tay anh bỗng nổi lên vô cùng rõ ràng. 

Cơ thể khô quắt gầy đét của anh bỗng lại trở nên căng tràn sức sống, còn cường tráng hơn vừa rồi… 

“Cái gì?”. 

Tiêu Khải Phong biến sắc. 

Bốp! 

Cú đá của anh ta trúng vào người Lâm Chính. 

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính lật tay vỗ một chưởng rất mạnh vào người anh ta. 

Bụp! 

Tiêu Khải Phong bay ngược lại, đụng gãy mấy cây đại thụ, rồi nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu. 

Xung quanh lập tức ồ lên. 

“Chuyện gì thế này?”. 

“Tiêu Khải Phong không địch lại được thần y Lâm?”. 

“Chẳng phải vừa nãy thần y Lâm đã trúng độc của Tiêu Khải Phong rồi sao?”. 

“Giải được rồi! Độc của Tiêu Khải Phong… bị thần y Lâm giải được rồi!”. 

“Cái gì?”. 

Mọi người lấy làm kinh hãi, da đầu tê dại. 

Tiêu Khải Phong bò dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm. 

“Không ngờ anh lại có thể giải được độc của tôi trong nháy mắt như vậy… Quả nhiên có chút bản lĩnh, tôi đã coi thường anh rồi!”. 

“Thế này có là gì chứ? Người khiến tôi thất vọng là Tiêu Khải Phong anh đấy! Anh được xưng tụng là Độc Hoàng, mà độc anh dùng… chỉ được thế này thôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói. 

Câu nói này của anh đã hoàn toàn chọc giận Tiêu Khải Phong. 

“Ha ha ha… Thú vị! Thú vị! Không ngờ Tiêu Khải Phong tôi cũng có ngày bị người ta coi thường! Thú vị! Ha ha ha!”, Tiêu Khải Phong cười lớn, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo. 

Không ai dám chọc giận anh ta! 

Bởi vì những người chọc giận anh ta đều đã đi chầu Diêm Vương cả rồi! 

Bao gồm cả thần y Lâm hiện giờ! 

“Xem ra tôi không giở chút bản lĩnh thì e là thần y Lâm sẽ coi thường tôi mất!”. 

Tiêu Khải Phong lau máu tươi ở khóe miệng, rồi cất bước lao về phía Lâm Chính. 

Nhưng lần này, hai cánh tay anh ta hóa thành màu đen sì, từng đốm khí ý đen thui dập dờn bay lên, khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng. 

“Tử Độc!”. 

Tiêu Khải Phong khẽ quát. 

Độc ý trên cánh tay cuồn cuộn nhảy múa như vật sống, bổ nhào về phía Lâm Chính cùng với Tiêu Khải Phong. 

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức tung châm ra đỡ. 

Nhưng lần này, thế tấn công của Tiêu Khải Phong như cuồng phong vũ bão, không thể đỡ nổi. 

Người vừa lại gần, nắm đấm đã đánh tới. 

Bịch bịch bịch… 

Tiếng nổ dữ dội vang lên. 

Nắm đấm nện mạnh về phía Lâm Chính. 

Trong khoảnh khắc đó, một cái bóng đen quỷ dị nhảy từ hai cánh tay Tiêu Khải Phong lên, lao về phía Lâm Chính. 

Lâm Chính sửng sốt, giơ cánh tay đón đỡ. 

Nhưng khi bóng đen chạm vào tay, anh mới phát hiện ra đó là chất lỏng. 

Dịch độc. 

“Anh đỡ được phấn độc của tôi, nhưng có đỡ được dịch độc được tôi vất vả luyện chế trong mấy năm không?”. 

Tiêu Khải Phong cười khẩy, gầm lên một tiếng, hai cánh tay mở ra rồi khép lại, dịch độc trên cánh tay ngưng tụ thành một con rồng độc, hung hãn lao về phía Lâm Chính. 

Mọi người xung quanh ngây người ra nhìn. 

Đây là cảnh tượng hoành tráng đến mức nào chứ? 

Bọn họ chỉ nhìn thấy con rồng độc đen sì kia đang điên cuồng tấn công Lâm Chính, dịch độc bắn ra đủ để tan vàng nát ngọc, số dịch độc rớt xuống khiến mặt đất bị ăn mòn thủng lỗ chỗ. 

Độc này sẽ không khiến Lâm Chính chết ngay, mà làm tê liệt cơ bắp và tứ chi của anh, khiến anh không thể động đậy, mất đi sức chiến đấu. 

Đánh một hồi, Lâm Chính chỉ cảm thấy tứ chi vô cùng đau nhức, dù là ra quyền hay thu chưởng cũng cảm thấy yếu ớt mềm nhũn. 

Cuối cùng. 

Bụp! 

Tiêu Khải Phong đánh một quyền trúng lồng ngực Lâm Chính, con rồng độc kia chui vào trái tim anh. 

Vù! 

Một luồng khói độc ngút trời tỏa ra. 

Con rồng độc biến mất. 

Hầu hết khí độc đã bị Tiêu Khải Phong đánh vào trong lồng ngực Lâm Chính. 

Lâm Chính lùi lại hơn 10m, cho đến khi dựa lưng vào một cây đại thụ mới dừng lại được. 

Trong khoảnh khắc lưng anh chạm vào cây đại thụ. 

Cây đại thụ vốn cành lá rậm rạp bỗng chốc khô héo chết queo, nơi Lâm Chính chạm vào đều đen sì, rữa nát. 

Mọi người trợn mắt há mồm. 

Ai cũng nhìn ra được cái cây này bị độc trên người Lâm Chính nhiễm sang mà chết. 

Lúc này toàn thân Lâm Chính đều là kịch độc, đã bị Tiêu Khải Phong đánh cho trở thành độc nhân. 

Phụt! 

Còn chưa đứng vững, Lâm Chính đã ôm ngực phun ra một ngụm máu lớn. 

Máu phun ra cũng có màu đen. 

“Thần y Lâm!”. 

Thủ Mệnh kinh hãi kêu lên. 

Mọi người xung quanh mỗi người một vẻ mặt, hoặc là thở dài hoặc là kinh ngạc. 

“Đánh không lại! Đây rõ ràng là đánh không lại!”, có người thở dài nói. 

“Dù sao cũng là thiên kiêu hạng tám trên bảng xếp hạng! Là Độc Hoàng Tiêu Khải Phong mà! Người bình thường sao có thể đối phó được chứ?”. 

“Người nằm trong tốp 10 bảng thiên kiêu, có ai không phải là nhân vật tuyệt đỉnh không ai bì nổi chứ? Tuy thần y Lâm cũng có thực lực phi phàm, nhưng so với người trong bảng thiên kiêu… thì vẫn kém chút”. 

“Đúng vậy… Thần y Lâm vẫn còn hơi non, anh ta cũng nói thẳng mình chỉ là y võ chứ không phải võ sĩ chân chính, kĩ xảo chiến đấu sao có thể so với Tiêu Khải Phong chứ? Hơn nữa y thuật của anh ta cũng chưa chắc có thể đối phó được Tiêu Khải Phong. Y võ quả nhiên đáng sợ, nhưng Tiêu Khải Phong lại chuyên khắc y võ”. 

Mọi người thở ngắn than dài, lúc này, ai cũng nghĩ là Lâm Chính đã thua. 

Nhất là người của Cổ Phái. 

“Đằng sau tôi… không có ai cả”. 

Lâm Chính vừa ho vừa đáp. 

“Không có ai? Hừ, sao có thể chứ? Lẽ nào một mình anh tiêu diệt được thôn Dược Vương sao?”, Tiêu Khải Phong khẽ cười. 

“Đúng vậy, tôi thực sự đã tiêu diệt thôn Dược Vương một mình”, Lâm Chính lau máu tươi ở khóe miệng, khàn giọng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.