Chương trước
Chương sau
Chương 1406: Ai cho các người ngang tàng ở đây?

Nghe Lôi Bằng nói, ông Lôi nổi giận, lạnh lùng nhìn đám người nhà họ Trương. 

“Trương Trung Hoa, chẳng lẽ ông không rõ thủ đoạn của tôi sao?”, ông Lôi lạnh lùng hỏi. 

Trương Trung Hoa vội vàng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc, giải thích: “Ông Lôi, tôi nghĩ chuyện này ông phải điều tra rõ ngọn nguồn, ai đúng ai sai, tôi tin ông sẽ có phán đoán công bằng!”. 

“Là lỗi của con trai tôi!”. 

“Ông Lôi quả nhiên sáng suốt”. 

“Nhưng thế thì sao?”, ông Lôi lập tức bổ sung một câu. 

Trương Trung Hoa sững người. 

“Cho dù con trai tôi nhằm vào nhà họ Trương ông, nhà họ Trương các ông có thể làm gì được? Tôi cũng không sợ nói cho các ông biết, con trai tôi muốn đánh nhà họ Trương các ông, nhà họ Trương các ông phải ngoan ngoãn đưa đầu ra cho nó đánh. Các ông là cái thá gì mà dám đánh trả con trai tôi?”, ông Lôi đập bàn quát. 

Người nhà họ Trương biến sắc. 

“Ông Lôi…”. 

“Đánh gãy chân tay mấy người này cho tôi!”, ông Lôi chỉ vào người nhà họ Trương đã kéo Lôi Bằng đi lúc trước. 

“Vâng”. 

Người phía sau ông Lôi lập tức tiến lên trước. 

“Dừng tay!”. 

Có người nhà họ Trương định ngăn cản, nhưng một người bên phía ông Lôi lại xông tới giống như cơn gió, trở tay tát hai cái. 

Bốp bốp! 

Người đó lập tức bị đánh ngã nhào tại chỗ, gò má sưng lên, miệng chảy máu. 

“Hả?”. 

Bọn họ ngạc nhiên. 

“Mày là cái thá gì mà dám ngang ngược ở đây? Ai còn dám ngang ngược thì đánh gãy tay chân kẻ đó!”. 

Nói xong, người đó nhấc chân đá mạnh tới. 

Rầm! 

Cơ thể người nhà họ Trương lập tức bay ra xa, đập mạnh vào cột ở phía sau, xương nứt gãy, hôn mê bất tỉnh. 

Người nhà họ Trương đều sợ giật mình. 

“Á! A! A…”. 

Tiếng xương cốt gãy vang lên. 

Tay chân mấy người đó đều bị đánh gãy… 

Trương Trung Hoa phẫn nộ, trừng mắt nhìn ông ta. 

“Sao? Ông cụ Trương của chúng ta hình như giận rồi à?”, ông Lôi thản nhiên liếc ông ta, bộ dạng không quan tâm. 

“Ông Lôi, ông có phải hơi quá rồi không? Là con trai ông đến đây gây chuyện trước, tôi chỉ đuổi cậu ta ra ngoài mà thôi! Không có hành động gì quá đáng. Vì sao ông Lôi lại hùng hổ dọa người như vậy?”, Trương Trung Hoa hạ giọng nói. 

“Đuổi đi? Ông có tư cách gì mà đuổi con trai tôi đi?”, ông Lôi lạnh lùng hừ. 

“Ông…”, Trương Trung Hoa tức đến mức phồng mang trợn mắt. 

Lúc này, bà cụ lại lên tiếng. 

“Ông Lôi bớt giận, chuyện này hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, ông nhà tôi quá cố chấp, tôi đại diện cho nhà họ Trương chân thành xin lỗi ông”. 

“Ồ?”, ông Lôi lạnh nhạt liếc nhìn bà cụ. 

Bà cụ lại hạ giọng nói: “Nghe đây, từ hôm nay trở đi, nhà họ Trương không còn do Trương Trung Hoa lãnh đạo, mà sẽ do tôi đích thân lãnh đạo. Còn chuyện này, nhà họ Trương chúng tôi sẽ cho ông Lôi một câu trả lời hài lòng!”. 

“Bà định làm gì?”, ông cụ Trương tức giận hỏi. 

“Trương Trung Hoa, ông hồ đồ rồi! Ngay cả ông Lôi cũng dám đắc tội, đây không phải đẩy nhà họ Trương chúng ta vào hố lửa hay sao? Tùng Hồng! Hoa Ca!”. 

“Có con!”. 

“Đầu óc bố con không được bình thường, nửa năm sau này hãy để ông ấy nghỉ ngơi trong phòng, không được cho ông ấy bước ra khỏi cửa phòng nửa bước!”, bà cụ hét lên. 

“Bà…”, Trương Trung Hoa chỉ vào bà cụ, run rẩy quát: “Bà định tạo phản hay sao?”. 

Nhưng bà cụ không quan tâm, tiếp tục nói với ông Lôi: “Ngoài ra, nhà họ Trương sẽ bồi thường ba mươi triệu tiền mặt và hai miếng ngọc, một bức tượng điêu khắc hình rồng để giúp cậu Lôi bớt sợ. Ông Lôi, ông thấy thế nào?”. 

“Cũng tạm”, ông Lôi đáp. 

“Người đâu, chuẩn bị rượu mở tiệc thết đãi ông Lôi, đưa ông già hồ đồ này đi đi!”. 

“Vâng!”. 

Trương Tùng Hồng và Trương Hoa Ca lập tức tiến lên. 

“Khốn nạn, các người buông tôi ra!”. 

“Các người thật to gan! Buông tôi ra!”. 

Trương Trung Hoa giãy giụa. 

Nhưng ông ta đã lớn tuổi, sao có thể thoát khỏi tay những người trẻ tuổi cường tráng, ngay lập tức bị đưa đi. 

“Đợi đã!”. 

Lúc này, một tiếng quát vang lên. 

Tất cả mọi người không khỏi sững sờ, nhìn về phía người nói, hóa ra là Lôi Bằng! 

“Sao vậy A Bằng? Con có gì bất mãn sao?”, ông Lôi hỏi. 

Ông ta rất thương con trai, đương nhiên sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của con trai. 

“Đương nhiên bất mãn! Bố, sao vậy bố? Nhốt ông già này nửa năm là xong chuyện rồi sao? Con nuốt không trôi được cơn giận này!”, Lôi Bằng nói. 

“Con muốn thế nào?”, ông Lôi hỏi. 

“Con muốn ông già này cũng phải ngồi xe lăn giống như bà cụ đó nửa đời còn lại!”, Lôi Bằng dữ tợn cười nói. 

Nghe được lời này, tất cả người nhà họ Trương đều biến sắc. Ngay cả bà cụ cũng không khỏi sửng sốt. 

“Nói đúng, nên dạy cho ông già thối tha này một bài học ra trò!”. 

Uông Hiểu Mạn ở bên cạnh đứng dậy, tức giận nói. 

“Tiểu Mạn, cô nói chuyện kiểu gì đấy?”, có người nhà họ Trương quở trách. 

Mặc dù Uông Hiểu Mạn là người nhà họ Tô, nhưng suy cho cùng vì Tô Nhu nên cũng có chút thân tình với nhà họ Trương. Sở dĩ cô ta đến đây là đại diện cho nhà họ Tô đến chăm sóc Tô Nhu. 

“Tôi nói chuyện kiểu gì? Tôi chỉ nói lời công bằng thôi! Anh Lôi đến nhà họ Trương để làm gì? Để giúp nhà họ Trương, bảo vệ Tô Nhu. Nhưng nhà họ Trương các người thì hay rồi, lấy oán báo ơn, còn định đối phó với anh Lôi! Các người còn là người sao? Các người đúng là không bằng cầm thú!”, Uông Hiểu Mạn nói. 

“Cô lại nói ra những lời như vậy?”. 

“Không thể tha thứ!”. 

Nhiều người nhà họ Trương rất căm phẫn. 

“Tôi chỉ nói sự thật!”, Uông Hiểu Mạn lạnh lùng nói. 

“Thế à?”, ông Lôi gật đầu: “Nếu đã như vậy thì được, cứ làm theo lời A Bằng nói!”. 

Dứt lời, một người đàn ông ở bên trái ông Lôi đi về phía Trương Trung Hoa. 

“Cậu định làm gì?”, Trương Trung Hoa hoảng sợ. 

“Ông Lôi đã nói rồi, đánh tàn phế hai chân ông!”, người đó lạnh lùng nói, sát khí bừng bừng. 

“Dừng tay!”. 

“Không được làm ông ấy bị thương!”. 

Đám người Trương Tùng Hồng lập tức tiến lên, ngăn người đó lại. 

Bọn họ có thể chấp nhận chuyện giam lỏng ông cụ, nhưng bọn họ không thể chấp nhận chuyện hai chân ông cụ bị tàn phế. 

Người lớn tuổi vậy mà gặp phải chấn thương nặng thì hậu quả khó lường. 

“Chết đi!”. 

Người đó nổi giận, trở tay đánh tới. 

Tốc độ nhanh như gió sấm, hai người không phản ứng kịp. 

Bốp bốp! 

Hai người họ hứng hai cái tát mạnh, ngã nhào tại chỗ, răng cũng bị rụng mất hai cái. 

Người nhà họ Trương ở xung quanh sợ đến mức cả người run rẩy. 

“Bọn họ đều là người từng luyện võ, chúng ta chắc chắn không phải đối thủ!”. 

“Võ giả của nhà họ Trương chúng ta sao có thể đối phó với bọn họ được?”. 

“Đây là cao thủ bên cạnh ông Lôi đấy!”. 

Từng tiếng nói run rẩy vang lên. 

Tất cả mọi người đều sợ hãi. 

Bọn họ không thể chống lại mấy người đó. 

“Hừ!”. 

Người đàn ông kia tỏ vẻ khinh thường, giơ tay định tóm lấy ông cụ Trương. 

“Ai cho các người ngang tàng ở đây?”. 

Thanh niên lên tiếng, đẩy nhẹ tay. 

Ầm! 

Một luồng xảo kình đánh ra khiến người đàn ông kia liên tục lùi về sau, đứng không vững…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.