Chương trước
Chương sau
Chương 1389: Cuối cùng cậu cũng về rồi!

“Yên Kinh?” 

Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm. Anh suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Tôi không nhớ là ở Yên Kinh có nhà họ Yến đấy”. 

“Yên Kinh có, nhưng nhà họ Yến không lớn lắm, hơn nữa cũng rất ẩn mình, vì vậy mọi người không quá chú ý. Chủ tịch Lâm chưa từng nghe thấy cũng là đương nhiên”, Khang Gia Hào lên tiếng: “Khả năng nhà họ Yến đối đầu với Dương Hoa có lẽ là thấp nhất, vì dù sao Dương Hoa cũng có nhiều mối quan hệ ở Yên Kinh, vì vậy tôi thấy chắc chắn nhà họ Yến chỉ là bình phong, phía sau họ còn còn một thế lực khác". 

“Chỉ là bức bình phong sao?”, Lâm Chính xoa cằm: “Có lẽ là vậy. Khang Gia Hào, ông có điều tra được gì không?” 

“Tôi điều tra rồi, chỉ là…”, Khang Gia Hào ngập ngừng. 

“Chỉ là làm sao?” 

“Chỉ là…sau lưng nhà họ Yến có rất nhiều doanh nghiệp và công ty tài chính đa quốc gia, rất phức tạp. Chúng ta không thể nào điều tra ra được rốt cuộc thì bọn họ chịu sự chỉ đạo của nhà nào”, Khang Gia Hào nói. 

“Cái gì?”, Lâm Chính lạnh mặt. 

“Chủ tịch Lâm, tôi đoán là một vài tập đoàn tài chính trong nước đoán là cậu đã mất nên muốn cưa năm xẻ bảy Dương Hoa. Vậy nên mới liên minh với nhau để đối phó với chúng ta”, Khang Gia Hào lên tiếng. 

“Nếu đã vậy thì tại sao phải thông qua nhà họ Yến? Như vậy chẳng phải là thừa sao?” 

“Điều này…”, Khang Gia Hào á khẩu. 

“Sự việc có lẽ không đơn giản như vậy. Mã Hải đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi. 

“Ở một phòng khám Đông Y phía Nam Giang Thành chữa trị. Người chủ của nơi đó là bố vợ Mã Hải. Vậy nên có thể giúp ông ấy ở ẩn một thời gian”. 

“Tô Nhu thế nào rồi?” 

“Cô Tô Nhu vẫn trong bệnh viện. Mặc dù cô Cung xảy ra chuyện nhưng chúng tôi cũng đã sắp xếp vài người nữ trợ lý đi chăm sóc nên đối phương không làm gì được cô Tô Nhu”, Khang Gia Hào nói. 

“Xem ra đối phương không phải nhằm vào tôi mà là nhằm vào Dương Hoa. Đưa tôi tới gặp Mã Hải”. 

“Vâng chủ tịch, mời đi theo tôi”. 

Hai người lái xe tới y quán ở phía Nam Giang Thành. Y Quán Thiệu Thị này đã mở mấy chục năm rồi, làm tới ba đời và cũng khá có tiếng ở Giang Thành. 

Tuy nhiên sau khi xuất hiện thần y Lâm thì rất nhiều y quán ở Giang Thành không còn khá khẩm nữa. 

Thần y Lâm quá tỏa sáng. 

Y quán trông khá cũ kỹ. Trước kia việc kinh doanh khá tốt, nhưng giờ thì vắng đi nhiều. Bên ngoài xe cộ náo nhiệt, bên trong thì im lặng như tờ. 

Có một ông cụ đang ngủ gật. Khang Gia Hào nhanh chóng bước vào. 

“Ông cụ Thiệu phải không?”, Khang Gia Hào khẽ gọi. 

Lúc này ông cụ mới dụi mắt: “Ai đó? Tới xem bệnh à? Không khỏe ở đâu?” 

Ông cụ lờ mờ hỏi. 

“Thưa ông là tôi, Gia Hào”, Khang Gia Hào vội vàng nói. 

“Ồ? Gia Hào à?”, ông cụ Thiệu đã tỉnh táo hơn: “Sao ông lại tới rồi? Có chuyện gì sao?” 

“Vị này muốn gặp giám đốc Mã”, Khang Gia Hào bước tới nói nhỏ. 

Dứt lời, ông cụ lập tức tái mặt và xua tay: “Cái gì mà giám đốc Mã? Tôi không biết! Gia Hào, nói người này nếu như khám bệnh thì tôi khám. Còn nếu tới gặp ông Mã nào đó thì tìm nhầm chỗ rồi. Tôi không biết". 

Ông cụ muốn bảo vệ Mã Hải nên giả vờ như vậy. Thế nhưng trông ông ấy diễn gượng gạo quá nên ai cũng cảm thấy nghi ngờ. 

Khang Gia Hào khóc dở mếu dở, đành phải ghé sát vào nói thêm: “Người này là...chủ tịch Lâm!” 

“Chủ tịch Lâm sao? Chủ tịch Lâm nào?”, ông cụ giật mình. 

“Dương Hoa còn có chủ tịch Lâm nào được chứ?”, Khang Gia Hào nghiêm túc nói. 

Ông cụ nín thở, nhìn Lâm Chính một hồi rồi hừ giọng: “Đừng tưởng ông già này không biết gì. Mặc dù tôi chưa từng tận mắt gặp chủ tịch Lâm nhưng cũng đã thấy trên tivi. Chủ tịch Lâm không phải trông như thế này”. 

“Vậy có phải thế này không?”, Lâm Chính rút ra một cây châm đâm vào cổ mình rồi rút ra. Khuôn mặt của anh lập tức biến thành thần y Lâm. 

Ông cụ Thiệu há hốc miệng: “Đúng là chủ tịch Lâm thật sao?” 

“Mau đưa tôi đi gặp Mã Hải”, Lâm Chính lại đâm châm lên, hồi phục diện mạo bình thường. 

“Được! Cậu Lâm mời bên này”, ông cụ Thiệu bừng tỉnh, không dám dây dưa, đôi mắt ánh lên vẻ khâm phục và kích động, ông ta chạy tới kéo cửa lên và dẫn Lâm Chính đi sâu vào trong. 

“Sao tự dưng khi nãy ông căng thẳng vậy?”, Lâm Chính nhìn hành động của ông cụ và cảm thấy kỳ lạ. 

Ba người đi xuyên qua một hành lang dài, tới một căn phòng âm u thì nhìn thấy Mã Hải. 

Mã Hải lúc này ngồi xe lăn, đang phơi nắng. Hai chân ông ta được bó bột, hai tay được châm cứu, trông khá thư dãn. Thấy Lâm Chính bước vào, chén trà trong tay ông ta lập tức rơi xuống, nước trà đổ bỏng cả quần, nóng tới mức ông ta phải rên rỉ. 

“Sao vẫn hấp tấp, vụng về như vậy chứ?”, ông cụ Thiệu chép miệng. 

Mã Hải lúng túng mỉm cười, tiếp tục nói với Lâm Chính: “Chủ tịch, cuối cùng cậu cũng tới rồi”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.