Chương trước
Chương sau
Chương 1386: Trở về Giang Thành

Tuy hiện giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, nhưng rắc rối của Lâm Chính vẫn chưa dừng lại. 

Bây giờ anh đã trở thành độc nhân. 

Toàn thân chứa đầy kịch độc. 

Không được tiếp xúc với ai, nếu không cho dù chỉ là một sợi tóc, thì cũng sẽ khiến người ta trúng độc mà mất mạng ngay lập tức. 

Lâm Chính có thể tạm thời áp chế chất độc trong cơ thể, nhưng nếu muốn loại bỏ hoàn toàn thì phải mất rất nhiều thời gian. 

Thực ra nếu là bình thường, thì Lâm Chính có thể chịu được. 

Nhưng bây giờ Tô Nhu và Nhan Khả Nhi đang chờ Lâm Chính cứu, mà anh lại trở thành độc nhân, không thể chạm vào bọn họ, thì cứu bọn họ kiểu gì đây? 

Tình hình của Tô Nhu và Nhan Khả Nhi không thể kéo dài, mà phải nhanh chóng chữa trị. 

Trong lòng Lâm Chính lo lắng, suy nghĩ đối sách. 

Đúng lúc này, tầm mắt của Lâm Chính bỗng bị một vật ở gần đó thu hút, anh không khỏi sửng sốt, vội vàng chạy tới đó. 

Vật này chính là tấm bia đá của tổ tiên thôn Dược Vương mà trước đó người bề trên và trưởng thôn nhắc tới. 

Lâm Chính nhìn chăm chú chữ trên tấm bia đá, đọc rất cẩn thận. 

Ba người Thủ Mệnh đi tới. 

"Thần y Lâm, Phi Hoa Thần Châm mà trước đó anh từng dùng để đối phó với Nhị trưởng lão thực sự được lĩnh hội từ tấm bia đá tổ tiên này sao?", Thủ Mệnh dè dặt hỏi. 

“Không giấu gì cô, tôi chưa từng xem tấm bia đá tổ tiên này”, Lâm Chính lắc đầu. 

"Chưa từng xem?". 

Thủ Mệnh ngạc nhiên. 

"Tất cả mọi thứ liên quan đến bia đá tổ tiên trước đó đều là những lời đồn thổi. Tôi vốn định đến xem nhưng quả thực không có thời gian". 

Lâm Chính đáp, mắt vẫn khóa chặt lấy tấm bia đá, không chớp cái nào. 

Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng chấn động. 

Nếu không xem bia đá tổ tiên, thì chẳng phải là Lâm Chính đã biết những y thuật thần kỳ kia từ lâu rồi sao? 

Rốt cuộc trình độ y thuật của anh... đã đến mức nào rồi? 

Một ngày sau, Lâm Chính mang theo châm bạc, bước tới bên cạnh đầm nước độc do người bề trên tự bạo mà thành, lặng lẽ châm cứu điều dưỡng. 

Ba người kia tìm một ngôi nhà vẫn chưa bị phá hoại để dưỡng thương. 

Sau một ngày, Lâm Chính quay lại. 

Thủ Mệnh đang sắc thuốc, thấy Lâm Chính đi tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kêu lên thất thanh: "Thần y Lâm, sao... sao anh lại trở nên thế này?". 

Lúc này Lâm Chính đang cởi trần, chiếc quần cũng rách tả tơi. 

Ngoại hình của anh thay đổi rất nhiều, đầu tiên là mái tóc dài màu trắng trở lại màu đen, sau đó màu mắt cũng trở lại bình thường, làn da cũng chuyển từ trắng nhợt sang màu rám nắng. 

Điều khiến trái tim Thủ Mệnh loạn nhịp hơn là dung mạo của thần y Lâm càng ngày càng anh tuấn hơn. 

Nếu trước đây khuôn mặt anh đẹp như thiên sứ. 

Thì bây giờ, trong dung mạo đẹp như thiên sứ đó còn mang theo một chút yêu dị. 

Sự yêu dị này có sức sát thương quá lớn, trước đây Thủ Mệnh không có cảm giác gì với thần y Lâm, nhưng lúc này vừa thấy anh, cô ta cảm thấy toàn thân không khỏi trở nên rạo rực, ánh mắt cũng không thể rời khỏi Lâm Chính. 

"Sao vậy?", dường như Lâm Chính cũng chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của Thủ Mệnh, không khỏi lên tiếng hỏi. 

Thủ Mệnh sửng sốt rồi hoàn hồn lại, nặn ra một nụ cười: "Không có gì... Tôi chỉ cảm thấy... thần y Lâm thay đổi hơi nhiều..." 

"Vậy sao?". 

"Thần y Lâm, độc trên người anh... bây giờ sao rồi?". 

"Bị tôi áp chế rồi, tạm thời sẽ không xuất hiện nữa, bây giờ tôi không khác gì người bình thường cả". 

"Vậy thì tốt, xem ra anh có thu hoạch không nhỏ từ tấm bia đá tổ tiên". 

"Trí tuệ của tổ tiên quả nhiên phi phàm! Khiến người ta hiểu ra nhiều điều! Nhưng dù sao đó cũng là thứ của mấy nghìn năm trước. Thực ra rất nhiều lý luận trên bia đá hồi đó thì khó hiểu, nhưng đặt vào thời này thì lại khác biệt hoàn toàn. Tôi đã kết hợp với một số yếu lĩnh của y học hiện đại để thử lĩnh ngộ và có thu hoạch rất lớn", Lâm Chính nói. 

"Không hổ là thần y Lâm, quả nhiên lợi hại", Thủ Mệnh thở phào, mỉm cười nói: "Thần y Lâm, tiếp theo anh định làm gì?". 

"Đến lúc tôi phải về rồi, mệnh mạch của Khả Nhi rất yếu, tôi phải nhanh chóng chữa trị cho cô ấy, chỉ là phần đầu cô ấy bị thương rất nặng, e là việc điều trị sẽ khó khăn", ánh mắt Lâm Chính lóe lên một tia đau khổ. 

Anh bỗng dưng nhận ra mình thật là vô dụng. 

Không bảo vệ được Tô Nhu. 

Cũng không bảo vệ được Nhan Khả Nhi. 

Những người bên cạnh anh, người thì chết, người thì bị thương. 

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực như vậy. 

Cho dù đã tiêu diệt thôn Dược Vương, anh vẫn cảm thấy bản thân là đồ vô dụng... 

"Thần y Lâm, anh đừng nản lòng, thực ra anh đã làm đủ tốt rồi, chỉ là trên đời này không có chuyện gì là toàn vẹn cả". 

Đúng lúc này, Tiết Phù bước tới. 

Cái chân bị gãy đã được băng bó, cô ấy nhặt một cây gậy dài để chống. 

"Cái chân này của cô tôi có thể chữa được, cô theo tôi về học viện Huyền Y Phái đi", Lâm Chính nhìn Tiết Phù nói. 

Tiết Phù sửng sốt nhìn Lâm Chính, sau đó lắc đầu, cười chua chát: "Thần y Lâm, tôi định về nhà". 

"Về nhà?". 

"Tôi được người nhà đưa đến thôn Dược Vương học tập từ khi còn rất nhỏ, đã hơn 10 năm rồi không về nhà. Cái chân nay chữa hay không... đã không còn quan trọng nữa, bây giờ tôi... chỉ muốn về nhà". 

"Được, nhưng nếu cô muốn chữa khỏi chân, thì có thể đến học viện Huyền Y Phái tìm tôi bất cứ lúc nào". 

"Cảm ơn anh". 

"Các anh thì sao?". 

"Tôi theo sư tỷ", Hùng Giới Thiên kêu lên. 

"Tôi đến học viện Huyền Y Phái". 


“Được, thần y Lâm". 

Hai người gật đầu. 

Lâm Chính thở phào, xoay người rời khỏi thôn trang đã bị tàn phá này... 

Đã đến lúc trở về rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.