Chương trước
Chương sau
Chương 1378: Các người hoàn toàn không hiểu y thuật!

Không ai ngờ Tiêu Hồng là kẻ địch hàng đầu của thôn Dược Vương trước kia, thần y Lâm! 

Không ai ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở đây! 

Gương mặt này quá chấn động! 

Đầu óc tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, trở nên trống rỗng! 

“Sao lại là anh ta?”. 

“Không phải anh ta… chết rồi sao?”. 

Người của thôn Dược Vương trợn tròn mắt, tất cả đều không thể chấp nhận được. 

“Thần… thần y Lâm? Cậu lại là thần y Lâm? Sao có thể như thế? Trước kia không phải cậu đã dùng Nghịch Chuyển Châm Pháp làm mệnh mạch tổn thương, mất mạng rồi sao? Vì sao cậu vẫn còn sống?”, Nhan Tam Khai chỉ vào Lâm Chính, vẻ mặt kích động. 

“Ông có tận mắt nhìn thấy tôi chết không?”. 

Lâm Chính nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta. 

“Chuyện này…”, Nhan Tam Khai câm nín. 

“Tôi đã nói rồi, y thuật của thôn Dược Vương các người chỉ đến thế mà thôi! Các người hoàn toàn không biết thế nào mới là y thuật chân chính. Các người chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là đúng, tự cho mình tài giỏi. Trên thực tế, các người lại rất thiếu hiểu biết”, Lâm Chính nói, giọng khàn khàn. 

“Cậu… Cậu dám sỉ nhục thôn Dược Vương chúng tôi?”, Nhan Tam Khai vô cùng tức giận. 

“Sỉ nhục đấy thì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

“Cậu, cậu, cậu…”, Nhan Tam Khai tức giận đến mức suýt không nói nên lời. 

“Thần y Lâm! Cậu nói chúng tôi hoàn toàn không biết thế nào là y thuật chân chính, vậy cậu có thể biết được thế nào là độc thuật chân chính không? Thôn Dược Vương chúng tôi không còn là thôn Dược Vương trước kia nữa! Chúng tôi đi con đường độc thuật, y thuật mạnh thì có hơn được độc của chúng tôi không? Chúng tôi muốn ai chết thì người đó phải chết, dù y thuật người đó có cao đi nữa cũng không cứu được!”, người bên trên lạnh lùng hừ liên tục, khinh thường nói. 

“Ông sai rồi, cái gọi là độc cũng chỉ là một thể loại của y thuật! Cực hạn của độc là sống cũng là chết! Khi lĩnh ngộ y thuật đến trình độ cao nhất thì sao có thể không biết độc là thứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu. 

“Bớt nói nhảm, chết đi cho tôi!”. 

Người bên trên không muốn nói thêm, khẽ giọng quát, lại phất tay. 

Vèo vèo vèo vèo… 

Lần này ông ta phóng ra nghìn vạn cây châm bạc, dùng khí điều khiển chúng bay đến xung quanh Lâm Chính. 

Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, nhận ra kết cấu của những cây châm bạc này dựa theo phương thức cửu cung bát quái. 

Người bên trên vọt lên, nhảy cao năm sáu mét, sau đó vung hai tay. 

Soạt! 

Một lượng lớn phấn độc được rải ra từ lòng bàn tay ông ta. 

“Độc mà ông lấy làm tự hào chỉ đến thế thôi sao?”, Lâm Chính nhíu mày. 

“Cậu cứ xem là biết!”. 

Người bên trên quát lạnh, lại dùng khí tản ra xung quanh, đánh về phía những cây châm bạc bị ông ta rải ra xung quanh. 

Tất cả châm bạc rung lên, bề ngoài những cây châm bạc bắn ra những hạt bụi kỳ lạ. 

Phấn độc của người bên trên và bụi chạm vào nhau. 

Trong nháy mắt. 

Ầm! 

Một đám mây độc khổng lồ bỗng nhiên dâng lên với Lâm Chính làm trung tâm. 

Vẻ mặt Lâm Chính căng thẳng, vội vàng lùi về sau. Nhưng mây độc đó sản sinh quá nhanh, anh hoàn toàn không kịp phản ứng. 

Đây có lẽ là lợi dụng một loại phản ứng hóa học nào đó để tạo ra khí độc! 

Lâm Chính đầy vẻ khâm phục. 

Người bên trên này chắc chắn học Hóa rất giỏi! 

Lâm Chính bị khí độc nhấn chìm, ngay lập tức cảm giác được toàn thân lan tràn một cảm giác nóng cháy. Hơn nữa, một lượng lớn khí độc xâm nhập vào đường thở, phổi của anh, bắt đầu ăn mòn lục phủ ngũ tạng của anh. 

Nhưng Lâm Chính không sợ, anh lập tức đẩy độc. 

Soạt. 

Độc U Minh trong cơ thể lập tức dâng tràn, hấp thu những độc tố đó. 

Bàn về độc tính, độc U Minh rõ ràng mạnh hơn số độc này nhiều. Khi chạm vào số độc này, độc U Minh giống như mãnh thú đói khát, nhanh chóng ăn ngốn ngấu, nuốt chửng toàn bộ. 

Lâm Chính ở trong đám mây độc lại bình an vô sự, ngược lại còn lên tinh thần hơn nhiều. 

Nhưng thủ đoạn của người bên trên rõ ràng không chỉ như vậy. 

Cũng không biết ông ta dùng thủ đoạn gì. 

Ục ục! 

Trong đám mây, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn bong bóng. 

Lâm Chính hơi sửng sốt, nhìn sang hai bên thì thấy người bên trên đang không ngừng di chuyển quanh đám mây. Hơn nữa, hai bàn tay ông ta không ngừng đánh vào bên trong đám mây. 

Mỗi một lần đánh lại có một loại phấn độc đáng sợ tản ra. 

Sau khi phấn độc thêm vào, độc tính trong đám mây sẽ tăng thêm một bậc. 

Ban đầu Lâm Chính không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng theo độc tính ngày càng tăng cao, anh cũng không chịu nổi nữa. 

Không thể tiếp tục như vậy được, phải chạy thôi! 

Lâm Chính nghĩ trong lòng, ngay sau đó định xông ra khỏi mây độc. 

Đúng lúc ấy, một lượng lớn châm bạc bay đến từ bên ngoài mây độc, chặn đường đi của anh. 

“Ha ha, nếu thật sự muốn giết cậu thì một mình tôi là đủ! Nhưng bây giờ tôi không chỉ muốn giết cậu, tôi muốn luyện chế cậu thành nhân hoàn cho tôi sử dụng! Bây giờ cậu đã là độc nhân, là dược liệu thiên nhiên, sao tôi có thể lãng phí? Ha ha ha ha… Đợi tôi đánh toàn bộ bảy mươi hai loại độc tố trong tay tôi vào trong độc giới của cậu, độc giới này sẽ trở thành một lò luyện thuần độc, luyện chế cậu thành thuốc, ha ha ha ha…”. 

Người bên trên cười lớn, điên cuồng vỗ chưởng, phóng độc vào bên trong. 

Độc tính của mây độc càng lúc càng trở nên mãnh liệt. 

Độc U Minh… lại không chống đỡ được!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.