Chương trước
Chương sau
Chương 1361: Nhan Tam Khai

Vương Kiều đã thua! 

Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương… cứ thế thua cuộc. 

Mọi người trợn mắt há mồm, đầu óc ong ong, còn tưởng là mình nhìn nhầm. 

Thậm chí không ít người còn lấy tay day mắt. 

Nhưng… sự thật rành rành trước mắt. 

“Bố!”. 

Vương Nhất gào lên, lập tức lao tới. 

Nhưng một bóng người nhanh hơn anh ta một bước, chặn trước mặt Vương Kiều, ngăn anh ta lại. 

Tất cả mọi người đều nín thở. 

Người kia là Lâm Chính! 

“Tiêu Hồng! Anh đừng hòng làm hại bố tôi!”, Vương Nhất kêu lên. 

“Tiêu Hồng, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của trưởng lão, thì thôn Dược Vương sẽ băm vằm cậu, khiến cậu chết không có chỗ chôn!”. 

Những người khác cũng nhao nhao kêu lên, tức giận nhìn Lâm Chính. 

Lâm Chính cười nhạt, xoay người lại nhìn bọn họ. 

“Các anh cuống quýt lên làm gì vậy? Chẳng lẽ các anh ngầm thừa nhận Nhị trưởng lão đã thua sao?”. 

“Ơ…”, bọn họ biến sắc, ánh mắt dao động, không biết nên nói gì cho phải. 

Lâm Chính thấy thế, xoay người vung cánh tay lên, định nện vào trán Vương Kiều vẫn chưa kịp bò dậy. 

Nếu trúng đòn này thì e rằng Vương Kiều không chết cũng sẽ bị phế. 

“Dừng tay! Dừng tay!”. 

Vương Nhất gào lên, chặn người ở phía trước. 

Lâm Chính dừng tay, trầm giọng nói: “Nếu các anh muốn ngăn cản tôi thì phải thừa nhận Vương Kiều đã thua, còn tôi thắng, nếu không các anh không có quyền!”. 

“Thua rồi! Thua rồi! Bố tôi đã thua! Tiêu sư huynh, xin anh đừng làm hại bố tôi nữa, tôi xin anh đấy!”, Vương Nhất không còn cách nào khác, nước mắt giàn giụa, quỳ mọp xuống đất, khổ sở kêu lên. 

Các đệ tử khác cũng bất đắc dĩ, thở dài không nói gì. 

Ngay cả Vương Kiều cũng không đấu lại được Lâm Chính, bọn họ ai dám ngăn cản? 

Bây giờ chỉ có thể đầu hàng nhận thua… 

Lâm Chính mỉm cười, thu tay lùi lại. 

Đám người Vương Nhất vội vàng chạy tới, đỡ Vương Kiều dậy. 

“Nhị trưởng lão, nếu ông đã thua, thì phiền ông nhanh chóng thực hiện lời hứa trước đó, dập đầu nhận lỗi với tôi đi”, Lâm Chính cười nói. 

“Thua cái gì chứ? Tôi… tôi không thua! Chúng nó không thể đại diện cho tôi được!”, Vương Kiều đẩy những người bên cạnh ra, nổi giận gầm lên. 

“Vương trưởng lão, ông còn muốn đánh nữa sao?”. 

“Tôi còn chưa ngã xuống, sao có thể coi là thua chứ? Chúng ta tiếp tục!”, vẻ mặt Vương Kiều không cam lòng. 

“Trưởng lão Vương Kiều, nếu ông muốn đánh thì tôi có thể đánh cùng ông, nhưng tôi phải nói cho ông biết, nếu tiếp tục đánh, tôi lỡ tay giết ông, đến lúc đó mong ông đừng hối hận”, Lâm Chính nói. 

“Láo toét! Cậu… cậu… sao tôi có thể bị cậu đánh bại được chứ?”. 

Sao Vương Kiều có thể chịu nổi cục tức này? Ông ta gầm lên, đang định xông tới. 

“Đừng mà bố!”. 

“Trưởng lão, xin ông đừng giết chóc nữa!”. 

Mọi người nhao nhao ngăn cản, vô cùng lo lắng. 

Lúc này, tất cả bọn họ đều không còn tự tin nữa. 

Bọn họ không biết Vương Kiều liệu có thể đánh bại được “Tiêu Hồng” này hay không, nhưng với thực lực mà Tiêu Hồng thể hiện lúc vừa rồi… thì anh cũng không phải là một người dễ chọc vào. 

Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… thì phải làm sao đây? 

Chỉ có điều… 

Sao bọn họ có thể ngăn cản được Vương Kiều đang trong cơn thịnh nộ chứ? 

Vương Kiều hất tay, tức giận gầm lên: “Tất cả tránh ra!”. 

Sức mạnh của bọn họ không bằng Vương Kiều lúc này đã dùng châm bạc cường hóa thân xác, nên đều bị ông ta đẩy ra. 

Vương Kiều lửa giận ngút trời, gầm lên nhào về phía Lâm Chính. 

Nhìn trạng thái này thì ông ta đã điên thật rồi. 

Không giết được Lâm Chính thì ông ta thề không chịu thôi. 

“Vương Kiều, nếu ông đã muốn chết như vậy thì được, tôi cho tôi toại nguyện!”. 

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không khách sáo, ngón tay nhón châm, bước chân di chuyển cực nhanh. 

Cây châm sáng loáng ở đầu ngón tay anh như một tinh linh nhảy múa, vô cùng đẹp đẽ, cũng vô cùng thần kỳ. 

Vương Kiều cũng dùng rất nhiều châm bạc bao phủ lòng bàn tay. 

Lần này ông ta sẽ không ăn mòn da thịt Lâm Chính nữa, ông ta muốn dùng châm bạc của mình đâm xuyên người Lâm Chính, hủy hoại các huyệt đạo trên người anh, khiến anh chết ngay tại chỗ. 

Dù sao Vương Kiều cũng là Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương, đang cơn thịnh nộ nhưng chiêu pháp không hề bị loạn. 

So chiêu với Lâm Chính một hồi, ông ta lập tức tìm được cơ hội, hai chưởng đánh mạnh ra, châm bạc trên đó như con rắn độc nhe nanh, đâm vào các huyệt vị trên người Lâm Chính. 

Nhưng Lâm Chính cũng không hề chậm, châm bạc ở đầu ngón tay nhanh chóng đánh ra. 

Lúc này, không ai nhường ai. 

Mà châm của ai đâm trúng người đối phương, thì đối phương cũng chỉ có kết cục là không chết cũng bị phế. 

Mọi người xung quanh đều nín thở, trong lòng sợ hãi. 

Phập! Phập! Phập! 

Mấy âm thanh kỳ dị vang lên. 

Châm bạc trong tay Lâm Chính đâm vào người Vương Kiều. 

Còn châm bạc trong tay Vương Kiều cũng đánh vào người Lâm Chính, nhưng không thể đâm vào, mà dường như bị thứ gì đó chặn lại, tất cả đều rơi xuống… 

“Sao cơ?”. 

Ai nấy kinh ngạc. 

Vương Kiều há hốc miệng, khó mà tin nổi. 

Nhưng châm của Lâm Chính đã đâm vào người ông ta, lập tức có hiệu quả. 

“A!”. 

Vương Kiều hét lên thảm thiết, lùi lại liên tục, rồi ngồi xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy. 

“Bố!”. 

Vương Nhất gào lên, cùng đám người Kiều Chiến Bắc vội vàng xông tới. 

“Hả?”. 

Thương Miểu ngạc nhiên. 

“Cậu Tiêu Hồng này cũng mạnh quá đấy!”. 

Đám Phương sư tỷ mắt chữ A mồm chữ O, da đầu tê dại. 

“Vương Kiều, gân mạch toàn thân của ông đã bị châm bạc của tôi xuyên thấu, ông đã không thể dùng khí, lại càng không thể thi triển châm bạc được nữa. Bây giờ tôi chỉ cần bước tới rút một cây châm ra, thì ông sẽ gân mạch đứt đoạn, thần tiên cũng không cứu được! Vương Kiều, ông thua rồi!”, Lâm Chính bình thản nói, sau đó cất bước đi tới. 

“Tiêu Hồng! Cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Đứng lại!”. 

“Nếu anh dám động đến bố tôi, tôi sẽ băm vằm anh ra!”. 

“Tiêu Hồng, cậu thật là to gan! Dám làm trưởng lão bị thương! Cậu có biết mình đang làm gì không?”. 

“Tiêu Hồng, cậu điên rồi!”. 

“Láo toét!”. 

Bọn họ tức giận chửi mắng, chặn ở phía trước định ngăn cản Lâm Chính. 

Nhưng Lâm Chính phớt lờ. 

“Tôi và trưởng lão giao thủ là so tài một cách công bằng! Các anh không được phép ngăn cản! Nếu ai ngăn cản thì đừng trách tôi không khách khí!”. 

Dứt lời, Lâm Chính hành động, định rút châm trên người Vương Kiều ra. 

“Hả?”. 

Tất cả mọi người đều giật nảy mình. 

“Tiêu Hồng! Mau dừng tay!”, Thương Miểu cả kinh, vội vàng kêu lên. 

Nhưng lời nói của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì… 

Vương Nhất bị đẩy ra. 

Kiều Chiến Bắc cũng bị Lâm Chính đá cho ngã lăn ra đất. 

Không ai cản được anh! 

Anh giống như một ngôi sao băng, xuyên qua bọn họ rồi đứng trước mặt Vương Kiều. 

Do gân mạch trúng châm, nên toàn thân Vương Kiều đang run lên bần bật, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính chằm chằm. 

Ánh mắt đó vẫn là sự không cam lòng sâu sắc. 

Nhưng vô ích. 

Lâm Chính không chút nương tay, hạ tay xuống định rút châm bạc ra. 

Nếu rút châm ra, Vương Kiều không chết cũng bị phế! 

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này! 

“Tiêu Hồng! Dừng tay!”. 


Chỉ thấy một đám người đang chậm rãi đi tới. 

Người dẫn đầu râu dài tóc dài, sắc mặt hồng hào, ánh mắt trầm ổn, mặc trường bào màu nâu viền vàng. 

Ông ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nghiêm khắc, không giận tự uy! 

Đây chính là bố của Nhan Khả Nhi, trưởng thôn của thôn Dược Vương, Nhan Tam Khai!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.