Chương trước
Chương sau
Chương 1296: Cô không biết nói dối

Người nhà họ Lưu im lặng. 

Mọi người đều hiểu những lời này của Tô Dư có ý gì. 

Lưu Mãn Yến vô cùng tức giận, bà ta hung dữ liếc xéo Tô Dư, nghiêm túc nói: “Tiểu Dư! Cháu có ý gì? Cháu muốn lôi đầu dì và bác của cháu đi mời thằng ở rể đó tới dự bữa tiệc sao?” 

“Dì, cháu không có ý này, nhưng cháu nói đều là sự thật!”, Tô Dư thở dài, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Dì, nếu dì không muốn đi cũng không sao, cháu sẽ không ép dì”. 

“Vậy còn được!” 

Lưu Mãn Yến đắc ý gật đầu. 

Nhưng ngay sau đó, Tô Dư quay đầu lại nói: “Tiểu Nhã, đi thông báo cho đạo diễn Tống hủy bỏ bữa tiệc!” 

“Được, thưa cô Tô”, Tiểu Nhã gật đầu. 

“Cái gì?” 

Người nhà họ Lưu sốt ruột. 

“Tiểu Dư, cháu làm gì vậy? Cháu thật sự vì Lâm Chính mà hủy bỏ bữa tiệc sao?” 

Lưu Mãn Yến vội vàng hét toáng lên. 

Bữa tiệc chúc mừng này không chỉ liên quan đến tương lai của Tô Dư mà còn là cơ hội tốt để người nhà họ Lưu được lộ diện thỏa mãn hư vinh. 

Bọn họ hy vọng sau này có thể tạo dáng trước mặt truyền thông chính phủ, xuất hiện trên ti vi, khi về còn khoe khoang chém gió, nếu biết chuyện sẽ ra nông nỗi này thì bọn họ đã không làm! 

“Dì, cháu nhắc lại một lần nữa, hủy bỏ bữa tiệc không phải là quyền của cháu, mà là của Lâm Chính, nếu Lâm Chính không đến, cho dù cháu không thông báo cho đạo diễn Tống thì đạo diễn Tống cũng sẽ hủy bỏ”, Tô Dư nói. 

“Con bé này làm sao vậy hả? Là do vé của đoàn làm phim của cháu bán chạy nên cháu mới trở nên nổi tiếng! Cháu là nhân vật chính của bữa tiệc này thì liên quan gì tới thứ rác rưởi đó?”, Lưu Đại Bưu tức giận, chỉ vào mặt Tô Dư nói: “Để bác nói cho cháu biết, Tiểu Dư, bây giờ giá trị con người cháu không còn như trước nữa, trước đây đạo diễn Tống chỉ là một đạo diễn lỗi thời! Nếu ông ta muốn trở lại vị trí đạo diễn tuyến đầu ở trong nước thì phải dựa vào cháu! Ông ta không thể đắc tội với cháu, nên cháu đi nói với ông ta rằng bữa tiệc này không được phép hủy bỏ, nghe rõ chưa?” 

“Bác, cái này...”, Tô Dư khó xử. 

“Đúng vậy, Tiểu Dư, bác của cháu nói đúng! Cháu không biết bây giờ cháu vô cùng nổi tiếng, khắp ngõ ngách treo đầy hình ảnh của cháu! Số liệu trên mạng cũng tăng vọt, sớm muộn gì cũng trở thành ngôi sao hạng A, cả nước đều là người hâm mộ của cháu. Cháu là một ngôi sao hoàn hảo với ngoại hình đẹp và kỹ năng diễn xuất tốt, đạo diễn Tống sẽ không vì tên rác rưởi kia mà gây rắc rối cho cháu đâu, cháu đi nói với đạo diễn Tống rằng bữa tiệc này không thể hủy bỏ được!” 

“Cháu là tiêu điểm của bữa tiệc! Nếu không có cháu thì bộ phim này sao có thể thành công như vậy? Đạo diễn Tống sẽ nể mặt cháu thôi”. 

“Tiểu Dư, bây giờ cháu đã khác rồi! Cháu không còn là vịt con xấu xí của ngày xưa nữa, mà là thiên nga trắng!” 

“Đúng vậy!” 

Người nhà họ Lưu rối rít nói. 

“Bác, dì... Mọi chuyện thật sự không đơn giản như mọi người nghĩ đâu!” Tô Dư thở dài. 

“Sao vậy? Tiểu Dư, bây giờ em nổi tiếng rồi nên ngay cả lời của người lớn cũng không nghe nữa sao?”, con gái Lưu Đại Bưu thấy chướng mắt, khoanh tay, mỉa mai. 

Trên mặt cô ta đầy vẻ ghen tị. 

Cô ta xấp xỉ tuổi với Tô Dư, bây giờ Tô Dư nổi tiếng, được nhiều người chú ý tới, trong lòng sao cô ta có thể vui được chứ? 

“Chị họ, em không có ý đó...” 

Tô Dư hơi lúng túng, không biết nên giải thích như thế nào. 

Tuy nhiên, lúc này, bà cụ Thái ở bên cạnh lên tiếng. 

“Được rồi, đừng nói nữa!” 

Mọi người lập tức yên tĩnh. 

“Nếu Tiểu Dư nói không mời được Lâm Chính thì bữa tiệc sẽ bị hủy bỏ, vậy chúng ta tôn trọng ý của Tiểu Dư, đi mời cậu ta đi!”, bà cụ Thái thản nhiên nói. 

“Mẹ!” 

Lưu Đại Bưu và Lưu Mã Yến vội nhìn Bà cụ Thái, vô cùng sốt sắng. 

Nhưng bà cụ Thái liếc nhìn bọn họ, không nói gì. 

“Cảm ơn bà ngoại!”, Tô Dư mừng rỡ. 

“Mấy người đi đi! Tìm Lâm Chính! Đưa cậu ta đến! Bà già này lớn tuổi rồi, không đi cũng không sao đâu đúng không, cháu gái? Cũng không đến nỗi bắt một bà già đi mời một thằng nhóc đúng không?”, bà cụ Thái nói. 

Tô Dư không dám đáp lời. 

Lưu Mãn Yến sốt ruột đến mức suýt nhảy dựng lên, vội vàng đến gần Bà cụ Thái, khóc không ra nước mắt: “Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ... Mẹ muốn để con gái mẹ mất mặt hả... Nếu để người khác biết không phải sẽ cười nhạo con sao?” 

“Nếu bữa tiệc bị hủy thì mới đúng là bị người khác cười nhạo! Mặt mũi của con quan trọng hay là mặt mũi của toàn bộ người nhà họ Lưu quan trọng hơn?”, bà cụ Thái thầm hừ một tiếng. 

“Nhưng mà mẹ...” 

“Được rồi, được rồi! Đừng như vậy! Không phải mẹ bảo các con thật sự đi mời Lâm Chính, mà các con chỉ cần giả bộ một chút thôi, hiểu không?”, bà cụ Thái nhẹ giọng nói. 

“Giả bộ?” Lưu Mãn Yến sửng sốt, chợt ý thức được gì đó, vui vẻ nói: “Mẹ, ý của me là...” 

“Các con đi, nhưng nếu không mời được thì không thể trách chúng ta được đúng không? Con bé Tiểu Dư còn có thể nói gì nữa chứ?”, bà cụ Thái hờ hững nói. 

“Cao tay! Mẹ, chiêu này của mẹ quá cao tay!” Lưu Mãn Yến âm thầm giơ ngón tay cái lên, mừng rỡ khen ngợi. 

“Đừng nói nhiều, mau đi đi! Đến lúc đó nếu không mời được, Tiểu Dư cũng không thể trách chúng ta, đạo diễn Tống cũng không thể trách chúng ta được! Đến lúc đó, xem bọn họ còn có thể nói gì”. 

“Vâng, mẹ, con sẽ đi cùng anh cả!” 

Lưu Mãn Yến cười nói, lập tức nháy mắt với Lưu Đại Bưu, sau đó ra hiệu cho người nhà họ Lưu đi ra khỏi khách sạn. 

Tô Dư thấy cảnh tượng này, không khỏi giật mình. 

Cô ta có một dự cảm xấu. 

“Tiểu Nhã, đi theo bọn họ xem thế nào”, Tô Dư nói. 

“À... Được, thưa cô Tô”. 

Quán cà phê bên kia đường. 

Lâm Chính đang ngồi bên cửa sổ uống cà phê. 

Bởi vì bữa tiệc ở khách sạn Minh Châu, nên việc làm ăn hôm nay của quán cà phê rất đắt khách, phần lớn đều là tay săn ảnh muốn chụp mấy tấm ảnh của người nổi tiếng rồi về xử lý để biên soạn tin tức thu hút người xem. 

“Anh Lâm?” 

Lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến từ bên cạnh. 

Lâm Chính cũng hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện là Lạc Thiên! 

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Thiên hơi hốc hác, đôi mắt đỏ hoe vốn dĩ hơi đờ đẫn, nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính, không khỏi toát lên vẻ sáng ngời. 

“Tiểu Thiên, xem ra cô đã lâu không ngủ ngon”. 

Lạc Thiên ngồi đối diện với Lâm Chính nói. 

 “Mất ngủ sao còn khóc?” Lâm Chính hỏi. 

Lạc Thiên run rẩy thở gấp, sau đó quay đầu đi, trầm mặc một lúc mới nói: “Tôi cảm thấy hơi buồn khi nhớ đến những người thân đã mất...” 

“Tiểu Thiên, cô không biết nói dối!” Lâm Chính đặt tách cà phê xuống, lắc đầu nói: “Cô nói thật cho tôi đi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.