Lâm Chính thở hổn hển, vội vàng nuốt vài viên đan dược, khẽ nói: “Lúc trước tiêu hao quá nhiều khí kình, tôi không thể phát huy toàn bộ thực lực. Anh Lang Gia, không thể chiến đấu tiếp nữa, phải rút thôi!”.
“Cứ vậy mà đi sao?”.
“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun, không cần phải lãng phí thời gian với hắn, đừng vì xung động nhất thời mà khiến mọi người hi sinh tính mạng uổng phí! Đi!”.
Lâm Chính đầy vẻ kiên định.
Lang Gia không cam tâm, tức giận vô cùng.
Nhưng anh ta cũng thấy người của mình đều không đấu lại Diệp Viêm, chỉ đành lựa chọn nhẫn nhịn.
“Được, người anh em, tôi nghe theo cậu!”.
“Muốn đi? E là không đơn giản như vậy!”.
Diệp Viêm lạnh nhạt nói, kiếm trong tay ném lên không trung.
Trong nháy mắt, một luồng uy áp cái thế lan ra bốn phía, bao phủ toàn bộ thao trường.
Tất cả mọi người biến sắc, cơ thể cong gập, cảm thấy trên vai có thêm uy áp đáng sợ từ lúc nào không biết.
Luồng uy áp này giống như một ngọn núi, đè cho mọi người không thở nổi…
Đây là sức mạnh của Diệp Viêm sao?
Sao có thể?
Chỉ dựa vào kiếm uy mà có thể giải phóng ra sức mạnh đáng sợ như vậy?
Mọi người đều kinh ngạc, gian nan ngước mắt nhìn Diệp Viêm, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3368897/chuong-4837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.