Rời khỏi tòa nhà treo thưởng, Tửu Ngọc dẫn Lâm Chính đến ngã tư đường đứng.
“Đến đây làm gì?”.
Lâm Chính không nhịn được hỏi.
“Bắt xe”.
Tửu Ngọc cười đáp.
Lâm Chính sửng sốt.
Chẳng lâu sau, một chiếc xe nội địa dừng ở bên cạnh hai người.
“Có muốn đi không?”.
Tài xế ngậm điếu thuốc thò đầu ra, lên tiếng hỏi.
“Có, giá thế nào bác tài?”.
Tửu Ngọc đến gần, lộ ra nụ cười hỏi.
“Mười viên linh đan cực phẩm! Không trả giá!”.
Tài xế nói.
Tửu Ngọc lập tức nhìn về phía Lâm Chính.
“Tình hình thế nào?”.
Lâm Chính hoang mang.
“Đại nhân, chỗ báo danh có nhiều quy tắc, nếu có người đưa vào đó sẽ thuận tiện hơn, cậu thấy…”.
Tửu Ngọc ngập ngừng.
“À”.
Lâm Chính lập tức hiểu ý của Tửu Ngọc.
Xem ra chỉ dựa vào ông ta thì không đưa Lâm Chính vào được chỗ đó.
Lâm Chính lập tức lấy một lọ nhỏ từ trên người ra đưa cho tài xế.
“Bác tài, trong này có hai mươi viên linh đan cực phẩm”.
“Hai mươi viên?”.
Tài xế ngẩn ra, vội vàng nhận lấy, mở nắp ra kiểm tra.
Chốc lát sau, tài xế vui mừng vội xuống xe kéo cửa xe ra cho Lâm Chính: “Mời lên xe, chúng ta xuất phát luôn”.
Lâm Chính và Tửu Ngọc lên xe.
Xe lập tức đi về phía Đông của Long Tâm Thành.
Long Tâm Thành rất lớn, lớn đến khó tin.
Dù là lái xe quanh thành cũng phải mất mấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3368812/chuong-4752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.