“Thạch vương! Đây là thạch vương!"
Toàn thân La Thành Tiên run rẩy, chỉ vào hòn đá trong tay Lâm Chính, run cầm cập hét lớn.
“Vậy mà cậu ta lại đào được thạch vương?”
"Trời ạ, hóa ra thạch vương tuyệt đẹp như vậy, từ lúc khai khoáng đến giờ chúng ta chưa bao giờ gặp!"
"Không thể tin được!"
Những người khác trong Tiên Cốc liên tục kêu lên.
Hai mắt Thiên Huyền Nhất mở to, nhìn chằm chằm vào viên đá trên tay Lâm Chính, hồi lâu không dịch chuyển.
“Thiên cốc chủ, cầm xem đi”.
Lâm Chính rất hào phóng, ném viên đá về phía Thiên Huyền Nhất.
Thiên Huyền Nhất vội vàng bắt lấy, cẩn thận phẩm định.
Đám người La Thành Tiên bên cạnh cứ lao về phía trước.
“Chủng loại này đã vượt qua phạm vi thạch vương bình thường, đây là thạch vương trong các loại thạch vương”.
Thiên Huyền Nhất hết lời khen ngợi, nói: "Lâm tiên chủ, sao cậu có được viên đá này?"
Lâm Chính không nói gì, chỉ nghiêng người, nhường ra con đường tiến vào hầm mỏ.
Thiên Huyền Nhất nhìn vào cửa hầm, trong mắt hơi nghi ngờ, do dự nhưng vẫn bước vào trong.
Tuy nhiên, mới đi được vài bước, hô hấp Thiên Huyền Nhất gần như ngừng lại.
Chỉ thấy toàn bộ hầm mỏ, đã nổ tan tành.
Hầu hết bên trong mỏ là đất đóng băng, nhưng lớp đất đóng băng này đã đầy vết nứt, giống như mạng nhện.
Mà ở trung tâm mạng nhện, có vài cái động sâu.
Khi Thiên Huyền Nhất đi đến cửa hầm mỏ, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3368375/chuong-4315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.