Người phụ nữ vô cùng bất mãn, không khỏi cằn nhằn: “Con gái, con muốn nói gì với người này? Mẹ không nghe được sao?”.
“Mẹ, con không muốn lặp lại”.
Người con gái khẽ ngước mắt, đôi mắt màu xanh lam lóe sáng.
Người phụ nữ sững sờ một lúc, bất lực thở dài: “Haizz, thôi được, các con nói chuyện đi”. Nói xong thì vội vã rời khỏi lầu các.
Lâm Chính lặng lẽ quan sát mọi chuyện, đợi người phụ nữ đó đi rồi mới lên tiếng: “Tôi là Lâm Chính, xin chào cô cả”.
“Lâm Chính? Lâm minh chủ?”.
Người con gái vẫn không ngẩng đầu, chỉ tự lẩm bẩm, sau đó mới bảo: “Quỳ xuống”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính hơi ngẩn người, cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Tôi bảo cậu quỳ xuống, không nghe thấy sao?”.
Người con gái lặp lại, nhưng giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Lâm Chính cảm thấy hơi buồn cười: “Vì sao tôi phải quỳ xuống?”.
“Bởi vì tôi là chị của Ngạo Hàn Mai”.
Người con gái đó đóng sách trong tay lại, đứng thẳng dậy, lạnh lùng đi về phía Lâm Chính.
Gương mặt đó tinh xảo vô cùng, đúng là kiệt tác hoàn hảo nhất của ông trời. Chỉ sợ Ngạo Hàn Mai so sánh với cô ta cũng không sánh kịp.
Rất khó tưởng tượng người phụ nữ lúc nãy có thể sinh được người con gái xinh đẹp như vậy.
Dù lúc này ánh mắt của cô ta vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi biết liên minh Thanh Huyền, chỉ là một liên minh do một đám vô dụng hội hợp với nhau, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3368199/chuong-4139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.