🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Sao lại thế?”

Vu Hồng sửng sốt.

“Có phải do cô không đủ chân thành không?”

Nam Hạnh Nhi bên cạnh cười nói.

“Vậy ư?”

Vu Hồng ngây người, cắn răng, dập đầu lần nữa đến mức vang lên tiếng bịch bịch, thế nhưng vẫn không có tác dụng.

“Đừng phí sức nữa Vu Hồng đại nhân, tôi nghĩ lợi ích của cơ duyên này chắc chỉ có một thôi, không phải ai cũng được chủ nhân cung điện này cho”.

Thành chủ Nam Ly Thành nói.

“Hừ… đáng ghét!”

Vu Hồng cực kỳ không cam lòng.

Nhưng cô ta cũng không dám nổi giận với Lâm Chính, dù sao vị này cũng đã đánh bại được cả Thánh Quân Diệp Viêm, sao cô ta có thể đối đầu với Lâm Chính được?

Trong cơn tức giận, Vu Hồng lao đến trước quan tài đá mạnh mấy cái vào đó.

“Cái thứ chết tiệt, gạt tôi dập đầu bái lạy với ông à? Có tin bà đây kéo ông ra khỏi quan tài không hả?”



Vu Hồng tức giận mắng, sau đó còn dùng sức định đá một cú khiến quan tài lật sang một bên.

“Dừng tay!”

Lâm Chính vội hô lên, lắc mình chạy đến cạnh Vu Hồng.

“Lâm minh chủ sao thế? Chẳng lẽ anh xem ông ta là sư phụ của mình thật à?”

Vu Hồng nhíu mày hỏi.

“Tôi chỉ muốn nói với cô là đừng hại người khác, nếu cô đá đổ quan tài thì mọi người đều chết ở đây”.

Lâm Chính khàn giọng nói.

“Sao lại nói thế?”



Vu Hồng hoang mang không hiểu gì.

Lâm Chính không giải thích mà ngồi xổm xuống, chỉ vào chỗ quan tài đá.

Vu Hồng sửng đốt, đưa mắt nhìn sang, sau đó trở nên căng thẳng.

Chỉ thấy chỗ quan tài rải đầy hoa văn trận pháp.

Khỏi cần nói cũng biết quan tài đá này kết nối một cơ quan nào đó.

“Cơ quan này chắc chắn là do chủ nhân cung điện bày bố, một khi quan tài bị đá đổ, cơ quan này sẽ được khởi động, cô nghĩ cơ quan này sẽ là cơ quan tốt lành gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

Vu Hồng không nói gì.

Nếu cô ta là chủ nhân cung điện, sao có thể để lại cơ quan tốt cho người vào cung điện? Ngay cả quan tài cũng bị đối phương đá đổ, chắc chắn sẽ khiến đám người này chôn cùng.

Lúc này Hoa Thiên Hải bỗng bước lên trước, ngồi xổm bên cạnh quan tài nhìn chằm chằm hoa văn trận pháp một hồi.

Một lúc sau, ông ta nói: “Lâm minh chủ, tôi nghĩ ô bí mật của cơ quan cánh cửa đó chắc nằm trên vách tường ba tấc bên phải của cung điện”.

Vừa nghe thế Lâm Chính nhìn ông ta, lập tức đi sang đó đè tay lên vách tường.

Quả nhiên là thế.

Tay Lâm Chính vừa chạm vào vách tường, vách tường đó lõm xuống, sau đó cánh cửa mà Diệp Viêm vừa chạy thoát phát ra tiếng răng rắc, lộ ra một khe hở.

Mọi người đều ngạc nhiên.

“Sao ông phát hiện ra ô bí mật này?”

Trang chủ Vân Tiếu hỏi.

Hoa Thiên Hải chỉ vào đáy quan tài, nói: “Thật ra những trận pháp này không chỉ có kết nối với một cơ quan tấn công, mà còn kết nối với mọi cơ quan trong đại điện, tôi biết vài kiến thức về trận pháp cơ quan nên đoán được từ trong trận ấn này”.

“Thì ra là thế”.

Mọi người lập tức hiểu được.

“Không hổ là chủ nhân thế lực siêu bá chủ”.

Vu Hồng khẽ cười.

Lâm Chính không nói gì thêm, anh bước đến cánh cửa đó.

Mọi người đều tập trung vào cánh cửa đó.

Lâm Chính bước đến trước cánh cửa, như ngửi được mùi gì, sắc mặt thay đổi.

“Lâm minh chủ, sao không mở cửa?”

Hoa Thiên Hải hỏi.

“Các người từng nghe nói đến long khí chưa?”

Lâm Chính quay đầu hỏi mọi người.

Vừa nghe anh nói thế, sắc mặt Hoa Thiên Hải thay đổi.

“Long khí? Đó là gì thế?”

“Chưa từng nghe nói”.

“Là khí tức của thần long à?”

“Không, đó là một loại thể khí đặc biệt, là sức mạnh tuyệt diệu hơn cả linh vận thiên địa”.

Hoa Thiên Hải hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

Rất nhiều đôi mắt đều nhìn chằm chằm Hoa Thiên Hải.

“Hoa Thiên Hải đại nhân, ông biết long khí à?”

“Tôi biết một chút, tôi cũng từng nghe người ta nói. Nghe nói bên dưới vực Diệt Vong có một long mạch. Mà xung quanh long mạch này tồn tại một khu vực có một nhóm người sinh sống, nhóm người này mánh khóe thấu trời, đều là những nhân vật đáng kinh ngạc, họ sống xung quanh long mạch để hấp thụ long khí, để đạt được mục đích trường sinh bất tử”.

Hoa Thiên Hải thấp giọng nói.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Còn có chuyện này à?”

Lần đầu tiên mọi người nghe chuyện này.

Người dưới lòng đất sao?

“Cứ như thế thì cánh cửa này là đường hầm đi đến khu vực long mạch à?”

Trang chủ Vân Tiếu nhìn cánh cửa trầm giọng nói.

“Tôi nghĩ chắc là thế”.

Hoa Thiên Hải gật đầu, đi đến cạnh cánh cửa, cảm nhận được một ít long khí ở bên dưới, ngạc nhiên lùi về sau, hơi thở trở nên gấp gáp, mặt hiện lên vẻ hoảng hốt.

“Đáng sợ quá!”

Hoa Thiên Hải giật thót nói: “Khí tức này quả nhiên là cực kỳ mạnh. Đây chính là long khí sao? Đúng là trăm nghe không bằng một thấy”.

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu nên đến gần xem thử, lúc đến gần ai cũng đều giật mình giống Hoa Thiên Hải.

Lâm Chính có thể hiểu được cảm nhận lúc này của họ, dù sao đến cả Diệp Viêm cũng không chịu được long khí này, chỉ có uống đan dược đặc chế mới có thể chịu được.

“Long khí này truyền ra từ cửa đường hầm, thế chẳng phải khu vực lòng mạch đều là long khí à? Những người sống ở khu vực long mạch đều ở cấp bậc nào?”

“Lẽ nào đều là Lục Địa Thần Tiên sao?”



Mọi người há hốc miệng, ai cũng đều khiếp sợ.



Hoa Thiên Hải lắc đầu: “Sao có thể có nhiều Lục Địa Thần Tiên vậy được? Mọi người cho rằng là bắp cải bên đường à? Đừng lo lắng quá, khu vực long mạch không có bao nhiêu long khí tàn bạo thế đâu, ai mà chịu được long khí này chứ, càng đừng nhắc đến tu luyện”.



“Thì ra là thế”.



“Nghĩ lại cũng đúng, họ chỉ muốn lấy được lợi ích từ long mạch, long khí lại mạnh như thế, ai mà có thể chịu được? Dĩ nhiên phải tránh xa long khí để tu luyện”.



Vu Hồng như đã hiểu ra nói.



“Lâm minh chủ, bây giờ nên làm sao? Chúng ta không thể đi qua đường hầm này để giết Diệp Viêm”.



Thành chủ Nam Ly Thành nhíu mày nói.



Ngay cả cửa cũng không ai dám mở, chứ đừng nói là đi qua đường hầm, nếu không long khí sẽ tràn ra, có lẽ trong đám người này chỉ có Lâm Chính mới có thể chịu được.



“Mọi người đi khỏi đây trước đi”.



Lâm Chính như đã đưa ra quyết định gì đó, hít sâu một hơi nói.



Mọi người đều ngạc nhiên nhìn anh.



“Lâm minh chủ?”



“Mọi người ra ngoài trước, lên trên đợi tôi”.



Lâm Chính lấy châm bạc ra nhìn chằm chằm cánh cửa, khàn giọng nói: “Tôi muốn thử uy lực của long khí này thế nào”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.