🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quả nhiên xung quanh có vô số ánh mắt khác nhau nhìn về phía Hoa Thiên Hải.

Nhưng Hoa Thiên Hải không quan tâm được nhiều như vậy.

Nếu thật sự để Hoa Vi Vi tiết lộ chuyện này ra thì ông ta còn mặt mũi nào đối mặt với người khác?

“Bảy thần tướng Băng Xuyên đâu?”

Hoa Thiên Hải rống to.

“Có mạt tướng!”

Bảy chiến binh mặc áo giáp như được làm từ băng đồng thời đứng ra, cầm băng kiếm trong tay hét lớn.

“Tôi ra lệnh cho các người lập tức xuất phát, giúp tôi giết Hoa Vi Vi! Không được nương tay! Đuổi cùng giết tận!”

“Tuân lệnh!”

Bảy người cùng hô hào, lập tức ra tay.

Sát ý lao nhanh như nước lũ tràn về phía Hoa Vi Vi.



Lúc này Hoa Thiên Hải cũng ra tay, nhắm về phía Lâm Chính.

Ông ta chỉ cần giữ chân Lâm Chính, không để anh có thể bảo vệ Hoa Vi Vi.

Như vậy, bảy vị thần tướng Băng Xuyên có thể giết chết Hoa Vi Vi.

“Quả nhiên là một người cha hiền!”

Lâm Chính hừ một tiếng, không hề mảy may lo lắng đến sự an nguy của Hoa Vi Vi, nhảy lên ứng chiến với Hoa Thiên Hải.

Hoa Vi Vi cực kỳ hoảng sợ, liên tục lùi lại.

Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy cũng bước tới.

“Cô Hoa đừng hoảng sợ! Có chúng tôi ở đây, bảy người này không làm cô bị thương được đâu!”



Vương Nhất Thánh nói, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng, phối hợp với Ngu Sơn Thủy tấn công bảy người.

Mọi người còn tưởng rằng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy đều là người nhà họ Dục, nên cũng không quá để ý.

Sau khi hai người ra tay, bọn họ mới ý thức được sự khủng bố của hai người.

“Sức mạnh phi thăng?”

“Chẳng lẽ hai người này… đều đạt đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi sao?”

“Nhà họ Dục sao lại có cường giả như này?”

Da đầu của bảy vị thần tướng Băng Xuyên tê dại, bị đánh đến mức không tìm được đường lui.

“Cô Hoa, nếu cô đã quyết định xong thì mời tiếp tục, không cần lo lắng gì cả, tôi bảo vệ cô!”

Lâm Chính vừa nghênh chiến với Hoa Thiên Hải, vừa nghiêng đầu nói lớn.

Hoa Vi Vi gật đầu, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói.

“Các vị cũng biết vì sao Ngũ Phương Băng Nguyên đuổi giết Đoạn Thiên Tường tận chục năm! Kỳ thật là bởi vì bên trong còn có một bí mật!”

“Tuy tôi là con gái của Hoa Thiên Hải, nhưng khi biết được chuyện này cũng cảm thấy vô cùng sốc, tôi cũng đã muốn quên đi chuyện này, coi như hoàn toàn không biết gì, nhưng trái tim tôi cứ mách bảo rằng chuyện này không thể giấu được!”

“Bố tôi đã bị bệnh, ông ấy vì thể diện, bệnh rất nặng, vì địa vị, ông ấy không từ thủ đoạn, tôi không thể trơ mắt nhìn ông ấy phạm sai lầm nữa, cho nên tôi muốn nói ra mọi chuyện!”

“Cho dù tôi là một đứa con gái bất hiếu!”

Hoa Vi Vi bắt đầu chậm rãi nói, kể hết tất cả những gì đã nghe từ Đoạn Thiên Tường.

“Giết cho tôi! Xông lên giết hết cho tôi! Tiêu diệt mấy người này, ai có thể giết được Hoa Vi Vi, ban thưởng đan dược! Ban thưởng mười nghìn viên đan dược!”

Hoa Thiên Hải gầm lên, tấn công Lâm Chính như điên.

Người của Ngũ Phương Băng Nguyên đưa mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều vọt tới bên này.

Trong nhất thời xuất hiện biển người.

Mặc dù ba người Lâm Chính, Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy rất mạnh, nhưng đối mặt với nhiều kẻ địch như vậy cũng lực bất tòng tâm.

Bọn họ tự bảo vệ mình đã như lấy trứng chọi đá, còn muốn bảo vệ Hoa Vi Vi, gần như khó như lên trời.

“Chuẩn bị dẫn Hoa Vi Vi rút lui!”

Ánh mắt Lâm Chính lạnh tanh, thấp giọng nói.

“Cậu Lâm? Cậu không đi sao?”

Vương Nhất Thánh vội hỏi.

“Đã kết mối thù máu với người của Ngũ Phương Băng Nguyên đến nông nỗi này rồi, cho dù tôi có đi, bọn họ cũng chưa hẳn sẽ bỏ qua cho tôi, đã như vậy thì tôi sẽ giết hết!”

Lâm Chính hung hăng nói, bỗng nhiên lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa sen trắng tinh xảo!

Đây chính là chỗ dựa của Lâm Chính!

Sở dĩ anh không e ngại Ngũ Phương Băng Nguyên, chính là vì có món đại sát khí này.

Cường giả của cả một thế tộc thì đã sao?

Tịnh Thế Bạch Liên trước mặt chẳng qua là bia đỡ đạn mà thôi!

Chỉ cần không ai có thể đánh bại Lâm Chính thì cho dù đối phương có nhiều người, cũng chẳng khác gì một đám mây trôi.

Lâm Chính lập tức thúc dục hoa sen trắng.

Tịnh Thế Bạch Liên được kích hoạt bằng sức mạnh phi thăng, trong khoảnh khắc những cánh hoa sen nở rộ ra ánh sáng chói mắt, năng lượng hủy diệt mạnh mẽ cuồn cuộn lập tức điên cuồng lan ra xung quanh.

Quá đáng sợ!

Không ít người ở gần Lâm Chính đã bị khí tức tỏa ra từ Tịnh Thế Bạch Liên dọa sợ đến mức nổi da gà, mọi người đều lạnh run.

Nhưng ngay vào lúc này.

“Dừng tay!”

Một tiếng hét đột nhiên vang lên, sau đó nhiều cường giả lao tới, lập tức đáp xuống trước mặt đám người Lâm Chính, vậy mà lại có thể ngăn cản toàn bộ những người của Ngũ Phương Băng Nguyên đang lao tới.

“Đại Lương Thành?”

Sắc mặt Hoa Thiên Hải đột nhiên thay đổi, tức khắc quay đầu sang, lạnh lùng nhìn: “Lương thành chủ! Đại Lương Thành các người muốn làm gì? Nối giáo cho giặc sao?”

“Không dám! Tôi chỉ muốn hỏi băng chủ một câu! Lời cô Hứa Vi Vi nói, phải chăng là thật? Ông thật sự làm ra chuyện cướp người đoạt vợ, cướp người đoạt thành này sao?”

Lương thành chủ lạnh lùng hỏi.

“Hỗn láo!”



Đại trưởng lão Thiếu Xuyên giận tím mặt: “Lương Thị Phi! Ông thật to gan! Lại dám chất vấn băng chủ! Ông đang coi thường Ngũ Phương Băng Nguyên sao?”



“Lương Thị Phi tôi! Tên Thị Phi, cũng nói đúng sai, đen trắng đúng sai, ân oán rõ ràng! Lần này đến đây gia nhập liên minh, Đại Lương Thành tôi không phải vì chút lợi ích của Thiên Thần Điện, mà là thay vực Diệt Vong trừ khử tai họa Thiên Thần Điện! Nhưng nếu như minh chủ mà tôi đi theo chính là một thứ khốn nạn hèn hạ, vô liêm sỉ, ác độc thì tôi thà rời đi ngay bây giờ!”



Lương thành chủ hét lên, công minh chính trực.



“Ông nói gì cơ?”



Thiếu Xuyên tức giận đến mức vẹo cả lỗ mũi.



Ánh mắt Hoa Thiên Hải lại càng lạnh lùng, đằng đằng sát khí.



“Lương thành chủ nói rất hay!”



Lúc này, lại một tiếng hét lớn khác truyền đến.



Sau đó, lại thấy một nhóm nam nữ mặc áo đạo sĩ đi đến, đứng bên cạnh nhóm người Đại Lương Thành.



“Thiên Cơ Đạo?”



Hô hấp Hoa Thiên Hải rung lên: “Nhất Đạo Chân Nhân… ngay cả ông cũng…”



“Băng chủ, mong ông hãy trả lời chúng tôi trước, những gì cô Hoa vừa nói rốt cuộc là thật hay giả? Ông giết cô Hoa, giết cậu Lâm, giết người nhà họ Dục là để che giấu mọi chuyện sao?”



Nhất Đạo Chân Nhân nghiêm khắc chất vấn.



Sắc mặt Hoa Thiên Hải vô cùng khó coi, nhưng vẫn gầm nhẹ nói: “Giả! Đương nhiên là giả! Những điều này đều là đứa con gái bất hiếu này bịa đặt!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.