“Cậu… Cậu…”.
Lôi Phúc tức đến mức mặt đỏ bừng, tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, một lúc lâu không nói nên lời.
Khuyết Thu cũng nhíu mày.
Những lời Lâm Chính nói nghe cũng có lý, chỉ là… nó thật sự khó nghe.
Những lời đó đâm thẳng vào tim của người Đông Phương Thần Đảo.
Cứ như người trên đảo toàn là kẻ gian nịnh đại gian đại ác.
Đông Phương đảo chủ trầm mặc, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng.
“Xem ra tướng Lâm có thể trở thành long soái thứ tư của Long Quốc không phải chỉ có hư danh, khâm phục!”.
“Quá khen, tạm biệt!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, phất tay dẫn theo Cổ Cương rời đi.
“Chờ đã!”.
Đông Phương đảo chủ vội gọi lại.
Cổ Cương mừng rỡ, biết những lời Lâm Chính nói đã có hiệu quả.
Lâm Chính thong thả chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Đảo chủ còn việc gì sao? Đưa tiễn thì không cần, chúng tôi có tàu, chúng tôi tự đi được”.
Đông Phương đảo chủ nhíu mày, thản nhiên nói: “Nếu tướng Lâm đi như vậy thì e là danh tiếng của Đông Phương Thần Đảo chúng tôi sẽ bị hủy hoại mất. Xin mời tướng Lâm nán lại đây, chuyện xuất binh chúng ta ngồi xuống từ từ bàn, thế nào?”.
“Đảo chủ muốn bàn thế nào?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
Đông Phương đảo chủ lắc đầu: “Tướng Lâm! Không phải tôi không đồng ý xuất binh, mà thực sự là khó có thể phục chúng. Nếu tướng Lâm có thể làm người dân trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3367767/chuong-3707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.