“Tần Linh, dừng tay”.
Lâm Chính vội chạy đến ngăn Tần Linh lại.
“Anh Lâm, có người của Thiên Ma Đạo”, Tần Linh vội nói.
“Đừng lo, là người của mình”, Lâm Chính cười gượng.
“Thần y Lâm, cậu tìm đâu ra con nhóc tóc vàng này thế? Bản lĩnh không đủ, tính tình này nóng nảy”, Mạn Sát Hồng đùa nói.
“Cô nói ai là con nhóc hả? Cô là con nhóc xấu xa miệng còn hôi sữa đấy. Tôi lớn hơn cô đấy! Cô còn mặt mũi nói tôi là con nhóc tóc vàng à? Tôi thấy cô mới thế đấy”, Tần Linh tức giận nói.
Cô ta vừa dứt lời, không ít người đều che miệng bật cười.
Cùng Đao cũng không nhịn được.
Mạn Sát Hồng sửng sốt.
Xét về ngoại hình, bây giờ cô ta đúng thật là một cô nhóc chưa thành niên, đây là do luyện công bị phản phệ, nhưng Tần Linh lại không biết chuyện này.
Sau khi phản ứng lại, Mạn Sát Hồng đỏ mặt, cũng cảm thấy phiền não.
“Này! Cô… muốn chết hả?”
“Sao nào? Muốn luyện thử không?”, Tần Linh hừ một tiếng, nói.
“Nhìn bộ dạng này có vẻ tôi không dạy dỗ cô thì cô không biết tôi lợi hại thế nào nhỉ?”
Mạn Sát Hồng nói, sau đó lập tức ra tay.
“Dừng dừng dừng, hai vị đừng kích động! Mọi người có chuyện gì cứ từ từ nói chuyện”, Lâm Chính cảm thấy đau đầu.
Hai người không ai chịu thua ai.
Lâm Chính chỉ đành tốn sức giải thích.
Một lúc sau mới khuyên ngăn được hai người này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3367136/chuong-3076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.