Lâm Chính là một người có nguyên tắc.
Chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Anh có thể gian trá, có thể xảo quyệt, nhưng có một vài giới hạn anh sẽ không chạm vào.
Những người của Thiên Ma Đạo sau khi đầu hàng anh gần như là không gì không đáp, hỏi cái gì cũng rất phối hợp. Nếu đã như vậy, Lâm Chính cũng không cần phải lấy mạng bọn họ.
Thả bọn họ ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Đêm hôm đó, Từ Thiên mở nhà giam ra, dẫn đám ma nhân đó ra khỏi trang viên, đến một bãi đất trống thì cởi bỏ toàn bộ xiềng xích trên tay bọn họ.
Người của Thiên Ma Đạo đều ngạc nhiên.
“Các người có thể đi rồi”, Từ Thiên lạnh lùng nói.
“Đi?”.
“Đại nhân, ý ông là… ông thả chúng tôi đi?”.
“Chuyện… Chuyện này là sao? Các người không giết chúng tôi sao?”.
Bọn họ đều rất bất ngờ.
Nửa đêm bắt bọn họ đến đây, đám người Thiên Ma Đạo còn tưởng là Từ Thiên giết người chôn thây.
Từ Thiên lại bực bội: “Giết các người? Nếu giết các người thật thì sao lại đưa các người đến đây? Ở trong đó đủ để ra tay rồi! Tôi nói thật cho các người biết, tôi thả các người đi là ý của Chủ tịch Lâm, bởi vì các người còn không đi thì sẽ không sống qua được sáng ngày mai!”.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
“Vì sao?”.
“Hỏi nhiều thế làm gì? Đi đi là được!”, Từ Thiên hơi nóng nảy.
Nhưng kỳ lạ là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3366592/chuong-2532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.