“Có chuyện gì vậy?”.
"Thần Nữ đại nhân... không những không ra tay mà còn quay vào thần miếu?".
"Bà ấy... chịu hạ mình rồi sao?".
"Lẽ nào mọi chuyện đúng như thần y Lâm nói, viên kim cương này là giả... kim cương Thái Vũ thật sự đã bị Thần Nữ Thái Vũ giấu đi rồi?".
"Trời ơi, nếu đúng như vậy thì tại sao thần y Lâm lại phân biệt được thật giả? Lẽ nào anh ta từng được thấy kim cương Thái Vũ thật?".
Mọi người bàn tán xôn xao, kinh ngạc kêu lên.
Mấy người Thiên Diệp cũng sửng sốt.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi Thiên Diệp chạy bước nhỏ tới.
"Thần y Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Kim cương Thái Vũ này... là giả thật sao?", Thiên Diệp dè dặt hỏi.
"Không, nhẫn là thật".
Lâm Chính nhét kim cương Thái Vũ vào lòng Thiên Diệp, nhỏ giọng nói: "Ông hãy cầm ngay cái này rời khỏi đây, về Tử Huyền Thiên đi!".
"Cái gì?".
Thiên Diệp như muốn rớt cằm xuống đất.
"Là... là thật?".
"Vậy tại sao cậu cứ nhấn mạnh nó là giả? Hơn nữa... hơn nữa tại sao Thần Nữ Thái Vũ lại quay lại thần miếu?".
"Rốt cuộc chuyện này là sao?".
Người của Tử Huyền Thiên vội xúm quanh Lâm Chính, gấp gáp hỏi.
"Đừng hỏi nhiều nữa, đi mau! Nếu còn chần chừ thì không đi được đâu!", Lâm Chính trầm giọng quát.
Thấy vẻ mặt Lâm Chính nghiêm túc như vậy, người của Tử Huyền Thiên lập tức ý thức được sự bất thường.
Thiên Diệp nhíu mày, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3366532/chuong-2472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.