“Hình như đúng là đại sư Tây Môn!”
“Trời ạ, không ngờ hôm nay lại gặp ông ấy ở đây”.
“Đại sư, ông xem cho tôi một quẻ đi”.
“Đại sư, gần đây vận khí tôi không tốt, ông xem cho tôi đi!”
“Đại sư, không biết dạo gần đây ông có rảnh không? Tôi muốn mời ông ăn một bữa cơm!”
“Đại sư...”
Rất nhiều quan khách chen chúc, liên tục nịnh nọt lấy lòng ông lão.
Nhưng đại sư kia cũng liên tục lắc đầu xua tay, miệng lẩm nhẩm: “Mọi người lùi ra! Mọi người lùi ra!”
Mọi người đều sờ mũi.
Đại sư Tây Môn lập tức đi tới bàn giữa sảnh tiệc.
“Giang Tử Ức tôi đã nghe đến phong thái của đại sư, hôm nay được gặp, thật sự là vinh hạnh ba đời!” Giang Tử Úc kích động đứng dậy cúi đầu.
Tô Nhu và Lâm Chính sửng sốt.
Có vẻ Giang Tử Ức cũng lần đầu gặp đại sư Tây Môn gì đó...
“Đâu có, đâu có! Tôi quen với bố cậu, hôm nay vừa khéo tới Thượng Hỗ, lại nghe tin cậu mời cơm nên tôi tới đây! Bây giờ tôi đói rồi, rượu đâu? Thịt đâu?”, đại sư Tây Môn lạnh nhạt hỏi.
“Người đâu! Đưa lên rượu ngon nhất, thịt ngon nhất!”
Giang Tử Ức vội gọi món.
Đại sư Tây Môn ngồi xuống ăn như hổ đói, phàm ăn tục uống như đói khát lâu lắm rồi.
Tô Nhu cau mày, không nói nên lời.
Giang Tử Ức hơi lúng túng, đang định mở lời.
Ngay lúc đó, đại sư Tây Môn đột nhiên nuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3366457/chuong-2397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.