Còn độc nhân kia lúc này cũng không dễ chịu gì.
Khi Lâm Chính gạt hết độc lực đi, thì làn da toàn thân của hắn đã bị ăn mòn, tứ chi gãy lìa. Da thịt ở lồng ngực hắn cũng không còn, có thể nhìn thấy nội tạng be bét, chỉ còn lại chút hơi tàn.
E là độc nhân này cũng không ngờ mình đã trở thành độc nhân mà trên đời này vẫn có độc lực có thể giết được mình…
“Đây là độc gì vậy… Đây… rốt cuộc đây là độc gì vậy?”, độc nhân há miệng, khó nhọc kêu lên.
“Huyền Độc, ông chưa từng nghe tới sao?”.
Lâm Chính xua hết độc lực, mặt không cảm xúc nói.
Anh vừa dứt lời, độc nhân liền mở to mắt.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Huyền Độc? Đó là loại độc lực cao nhất, chỉ có độc nhân cấp 7 mới có thể sử dụng! Đó là độc lực mạnh nhất trên thế giới! Cậu… sao cậu lại nắm được Huyền Độc? Tuyệt đối không thể!”, độc nhân gào lên.
“Ông không biết không có nghĩa là không có, ông không làm được không có nghĩa người khác không làm được”, Lâm Chính lắc đầu, bình thản nhìn hắn: “Để tu luyện thành độc nhân cấp 4, chắc ông đã giết không ít người nhỉ?”.
“Tôi đã hiến tế bảy đứa con của tôi”, độc nhân cười nói đầy dữ tợn.
“Bảy người? Mà chỉ luyện đến cấp 4 sao? Thế thì thiên phú của ông kém quá!”, Lâm Chính lạnh nhạt nói.
“Thiên phú của tôi quả thực không được coi là hơn người, nhưng tôi bắt buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3366414/chuong-2354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.