“Đến thật rồi!”.
“Cậu Lâm thật là anh minh!”.
“Xem ra bọn họ thật sự đã lấy được Hồng Mông Huyền Thiết! Coi như chúng ta không uổng công”.
Mọi người kích động không thôi.
Nhưng Lâm Chính lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, Trương Thất Dạ cũng có vẻ mặt đó.
“Cảm nhận được rồi à?”, Lâm Chính khẽ nói.
“Ừ”.
Trương Thất Dạ khẽ gật đầu: “Gia tộc Lâm Thị mạnh tay thật, lại phái một tồn tại đáng sợ như vậy đi. Cậu Lâm, dù chúng ta có đặt bẫy, trận này cũng không dễ đánh!”.
“Không dễ đánh cũng phải đánh, mọi người cứ liều cả mạng sống là được. Dù gãy tay gãy chân, thậm chí là chết, tôi cũng bảo đảm có thể cứu sống mọi người”, Lâm Chính nói.
“Được!”.
Mọi người gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ quyết tuyệt.
Lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng của Băng Thượng Quân.
“Thần y Lâm, bọn họ đến rồi!”.
Mọi người cảnh giác.
Lâm Chính phất tay, mọi người lập tức tản ra, nấp ở bên ngoài cửa cốc.
Chỉ thấy nơi cửa cốc có bóng người xao động, sau đó một nhóm người thận trọng đi vào.
Vừa ra khỏi cửa cốc, bọn họ đã tăng tốc chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay khi bọn họ vừa đến gần sườn đồi.
Vèo vèo vèo vèo…
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương và những người khác đang mai phục lao ra tấn công, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bảy người nhà họ Lâm.
“Có mai phục!”.
Những người còn lại của nhà họ Lâm biến sắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3366412/chuong-2352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.