Tất cả khách mời đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Một ông lão tóc bạc, hơi khom lưng bỗng ngã xuống đất, co giật.
Người xung quanh hốt hoảng, người phụ nữ bên cạnh hét lên.
“Dịch Tiên Thiên! Là ông Dịch Tiên Thiên!”
Các khách mời đều vây quanh lại.
“Ông Dịch làm sao thế này?”
“Còn phải hỏi sao? Chắc chắn bệnh của ông cụ lại tái phát. Bác sĩ! Mau đi mời bác sĩ”.
Mọi người hô lên, Hoa An và người của Thương Minh cũng lập tức chạy đến.
Một người trong đó nhìn Dịch Tiên Thiên, lập tức nói: “Bệnh cũ của ông cụ tài phát rồi, phải mau chóng giải quyết việc này, nếu không ông ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.
“Thần y Lâm!”
Hoa An không hề do dự quay đầu lại, lập tức nghĩ đến Lâm Chính đang ngồi ở bên này uống rượu.
Thế nhưng không đợi Lâm Chính lên tiếng, Kiều Tín trong đám đông bước ra.
“Haizz! Hoa minh chủ, ông làm gì vậy? Có vị đại thần y là tôi đây không mời lại đi mời cái tên hèn nhát đó à? Hừ, tên đó cũng xứng được gọi là thần y, có phải ông đùa tôi không vậy? Ông không sợ để hắn khám bệnh rồi mất đi mạng người sao?”, Kiều Tín cười nói.
Hoa An nhíu mày, do dự một lúc mới nói: “Nếu cậu Kiều có thể chữa được thì tốt quá, làm phiền cậu Kiều có thể ra tay nhanh chóng chữa trị cho Dịch Tiên Thiên”.
“Chữa trị? Nói thì dễ nhưng có câu, một núi không thể có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3366268/chuong-2208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.