Lúc này không ai hiểu được nội tâm của Vệ Tân Kiếm.
Năm chiêu?
Không thể đánh bại người kia đã đành, vậy mà còn không làm trầy xước được chút da thịt của người kia.
“Sao lại như vậy? Chẳng lẽ nỗ lực bao năm qua của mình… chỉ là trò cười?”.
“Không đâu! Không đâu!”.
Vệ Tân Kiếm ôm đầu, không ngừng run rẩy cả người.
Lâm Chính cũng trẻ tuổi như vậy, nhưng lại là người mà mình không thể để lại chút thương tổn nào.
Cú sốc này đối với thiên tài kiêu ngạo như Vệ Tân Kiếm mà nói gần như là chí mạng.
Người của Tử Huyền Thiên đều ngơ ngác nhìn Vệ Tân Kiếm.
Sắc mặt Chấn Hám Sơn khó coi đến dọa người!
“Tân Kiếm! Con đừng từ bỏ! Dù có thua một trận cũng không ý nghĩa gì cả! Con đừng nhụt chí, đừng sinh tâm ma!”, Chấn Hám Sơn lớn tiếng hét.
“Đúng! Thầy nói đúng! Dù có thua một trận cũng không có nghĩa gì cả! Huống hồ bây giờ con vẫn chưa thua! Con vẫn có thể đấu tiếp! Con phải đánh bại anh ta! Con phải đánh bại anh ta!”.
Vệ Tân Kiếm như được lời nói của Chấn Hám Sơn cổ vũ, đầu cúi thấp, mặt trắng bệch, mồ hôi không ngừng rơi xuống, miệng lẩm bẩm giống như đang tự thôi miên.
Sau khi lẩm bẩm một hồi, Vệ Tân Kiếm như lấy lại dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên, đập vào mắt lại là một người đàn ông giống như thiên thần.
Người đàn ông đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3365956/chuong-1896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.