Mấy nam nữ đi vào đều là đệ tử chính thức.
Bọn họ mặc áo trắng tay áo đỏ, thắt lưng đeo lệnh bài, ai nấy kiêu căng ngạo mạn, vô cùng phách lối.
Lâm Chính và Liễu Như Thi biết người đi đầu.
Đó là đôi nam nữ lúc trước đã làm khó hai người ở bậc thềm Trường Sinh.
“Là các người?”.
Vẻ mặt Liễu Như Thi không mấy tự nhiên.
Người con gái chỉ tay vào mũi Liễu Như Thi, la lớn: “Là cô ta! Là cô ta! Cô ta đã lấy cắp đồ!”.
“Hay thật! Thiên cung chúng ta gặp trộm rồi!”.
“Bắt cô ta lại!”.
Bọn họ hét lên, đồng loạt bao vây lại, định ra tay.
Liễu Như Thi đầu óc trống rỗng, sững cả người, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
“Dừng tay!”.
Lâm Chính đúng lúc hô lên.
“Tên nhóc, không liên quan đến cậu”, người con gái mắng.
Bọn họ vẫn định ra tay.
Liễu Như Thi vừa mới lành vết thương, sức lực yếu, sao có thể chống lại bọn họ? Cô ấy bị dọa sợ phát run.
Đến lúc này, một bóng người đột nhiên đứng chắn trước mặt Liễu Như Thi.
“Dừng tay hết đi!”.
Vừa dứt lời, bọn họ đều dừng lại.
Liễu Như Thi và Lâm Chính đều bất ngờ.
Bởi vì người đứng chắn trước mặt Liễu Như Thi… lại người con trai kia!
Chuyện này khiến người ta khó mà hiểu nổi.
“Sư huynh, anh làm gì vậy?”, người con gái hét lên.
“Sư muội, chúng ta nhiều người như vậy đến đây hỏi tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3365910/chuong-1850.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.