"Hử?".
Lâm Chính quay sang nhìn Phong phó bang chủ, sắc mặt không chút dao động.
Phong phó bang chủ vẫn luôn đứng xem bên cạnh, cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai bên.
Ông ta biết nguyên nhân khiến Lâm Chính đao thương bất nhập là vì "cơ thể võ thần" gì đó, nhưng hiện giờ, anh không thể tiếp tục duy trì "cơ thể võ thần" được nữa.
Tức là một khẩu súng bình thường cũng có thể gây uy hiếp cho anh.
"Thần y Lâm, tuy bọn họ đã trúng độc, nhưng tôi thì không! Ha ha, hình như cậu đã quên mất tôi thì phải! Sao nào? Có phải cậu nghĩ rằng người như tôi không gây được uy hiếp cho cậu không? Nhưng cậu cũng không thể ngờ mình sẽ chết trong tay tôi nhỉ? Ha ha ha!", Phong phó bang chủ cười lớn, tỏ vẻ đắc ý, bóp cò súng một cách dứt khoát.
Pằng!
Họng súng phun ra tia lửa.
Một viên đạn bay ra khỏi nòng, va vào lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính lùi lại nửa bước.
Lần này, cơ thể anh quả thực không cản được viên đạn.
Viên đạn xuyên vào người anh, máu tươi bắn ra.
Nhưng... Lâm Chính không hề ngã xuống.
Thậm chí vẫn đứng bất động.
Tuy lồng ngực rướm máu, nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp.
Dường như không đau đớn.
Dường như không bị thương.
"Hả?".
Phong phó bang chủ sửng sốt: "Cậu..."
Ông ta đang định nói gì đó, nhưng lại im bặt, bóp cò liên tiếp.
Pằng! Pằng! Pằng!
Lại một loạt tiếng súng vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3365848/chuong-1788.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.