Lâm Chính bước ra khỏi đống đổ nát.
Còn về tông chủ Huyết Ma Tông thì lúc này ông ta chỉ còn nửa người dưới, nằm trên một tảng đá. Máu xối thành dòng, nhìn thấy cả nội tạng. Chết tới mức không thể chết thêm được nữa.
Lâm Chính thì vẫn không hề hấn gì, chỉ bị thương đôi chút. Anh bước tới. Giữa cả vùng không gian nhuốm máu, anh như một ma thần bước ra từ địa ngục, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Người của Huyết Ma Tông sững sờ. Bọn họ trố tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin. Ai ai cũng cảm thấy da đầu tê dại.
“Tông chủ...chết rồi sao?”
“Không...không thể nào...”
“Sao tông chủ có thể chết được chứ? Không thể nào!”
“Chắc chắn tất cả là giả!”
“Tông chủ của chúng ta vô địch thiên hạ, không thể nào như vậy được”.
Không ai có thể chấp nhận được sự thật này. Thế nhưng sự thật bày ra trước mắt, sao họ cãi được?
Lâm Chính bước tới trước mặt tông chủ. Phía bên ngoài là toàn bộ đệ tử, trưởng lão của Huyết Ma Tông. Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão đứng như trời trồng. Đôi quân tinh nhuệ cũng run rẩy. Họ sợ hãi, bất an, không biết phải làm sao.
Lâm Chính dửng dưng nhìn bọn họ: “Huyết Ma Tông tàn sát học viện Huyền Y Phái, hôm nay, tôi sẽ tiêu diệt các người, không chừa một ai”.
Nói xong Lâm Chính ra tay.
“Thần y Lâm, xin hãy tha mạng", lập tức có người quỳ xuống cầu xin anh. Những người khác thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3365800/chuong-1740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.