Mọi chuyện ầm cả lên. Nhưng lần này thông tin truyền đi không nhanh hơn lần trước. Bởi vì Huyết Phong không lằng nhằng như Đại trưởng lão trước đó.
Mặc dù anh ta bị bao vây nhưng tốc độ chiến đấu rất nhanh, thủ đoạn cũng vô cùng độc ác. Chưa tới mười phút, anh ta đã dừng lại. Cây đao trong tay nhuốm đỏ. Máu chảy thành dòng dưới đất. Khắp nơi là tay chân đứt rời.
Nhiều người nằm bò ra đất kêu gào. Có những người đau tới mức ngất đi. Có những người thì hét xé phổi.
Không ai ngờ, Huyết Phong lại tàn nhẫn như vậy. Anh ta không giết chết bọn họ nhưng phế bọn họ. Chặt tay chặt chân họ.
Tông chủ cảm thấy chỉ cần không giết chúng sinh thì mọi việc sẽ không sao cả. Chặt tay chặt chân cảnh cáo là phù hợp nhất.
Vì vậy, ông ta cho Huyết Phong có cái quyền đó.Huyết Phong giơ đao lên, liếm lưỡi đao. Mùi vị của máu tươi khiến anh ta như muốn phát điên. Anh ta ung dung đi về phía Tần Bách Tùng.
“Á!”, vẫn có người cảm thấy không cam tâm và lao lên.
Tần Bách Tùng hét lớn: “Đừng có tới đây”.
Đám đông sững sờ nhìn ông ta.
“Để tôi chết! Để tôi chết!”
Tần Bách Tùng rơi nước mắt, ngã ra đất: “Đừng vì tôi mà để bị thương nữa. Cái mạng già này của tôi không đáng để mọi người hi sinh đâu. Đừng có tới đây nữa”.
Ông ta không thể chịu đựng thêm cảnh tượng này, càng kông muốn thấy quá nhiều người phải chịu đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3365789/chuong-1729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.