Thấy sắc mặt của Lâm Chi Hằng, Lâm Chính cũng không khỏi bất ngờ, lúc này anh mới ý thức được mình vừa xưng hô theo thói quen.
Có điều anh vẫn kịp thời giữ bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra được điều khác thường.
“Tuổi của chú hơn tôi nên tôi gọi chú một tiếng là chú, coi như kính trọng, dù sao thì chú cũng đã nhường tôi”, Lâm Chính nói.
“Vậy sao? Xem ra hậu bối như cậu cũng thật đáng yêu. Có điều tôi phải nói cho cậu biết, cho dù cậu gọi tôi thế nào thì lát nữa tôi cũng không nương tay đâu. Tốt nhất cậu nên dùng hết sức”, Lâm Chi Hằng hắng giọng cười, trong mắt rõ chiến ý đằng đằng.
“Vậy thì chú cứ xem đi!”, Lâm Chính nắm chặt tay.
Vù, vù, vù....
Từng cây châm bạc trên cánh tay anh đột nhiên rung lên sau đó lần lượt châm vào trong cánh tay anh như thể bên trong xương cánh tay có một viên nam châm khiến toàn bộ châm bị hút vào trong.
Một lát sau, tất cả châm bạc đều ăn sâu vào cánh tay, không còn thấy dấu tích.
Lâm Chi Hằng rợn tóc, anh ta chưa từng thấy thủ đoạn thế này bao giờ.
Mặc dù từng nghe nói vị thiếu niên kì tài này là một y võ có tiếng nhưng hôm nay gặp mặt vẫn không khỏi khiến người ta ngỡ ngàng.
Roẹt!
Lúc này Lâm Chính đang đi về phía Lâm Chi Hằng thì đột nhiên biến mất.
Không ổn!
Hơi thở của Lâm Chi Hằng gấp gáp, anh ta bắt chéo hai cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3365137/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.