"Sao có thể... Sao có thể... Tên Lâm Chính này... chính là Chủ tịch Lâm? Chính là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa? Sao có thể chứ?".
Vương Tử Tường hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này, anh ta ngã ngồi xuống đất, toàn thân run rẩy, khuôn mặt không còn tý máu nào.
"Lần này thì tiêu đời rồi".
Vương Hào khàn giọng nói.
Còn mấy gã đàn em của Vương Tử Tường đang nằm dưới đất và ông chủ nhà hàng thì lại càng ngây ra như phỗng, đôi mắt trợn tròn, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.
Hóa ra vua mọc sừng của Giang Thành... lại chính là Chủ tịch của Dương Hoa.
Sao lại như vậy được?
Tất cả mọi người đều không còn khả năng suy nghĩ nữa.
Lâm Chính kéo một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó rút một bao thuốc lá ra.
Mã Hải vội vàng châm lửa.
"Chủ tịch Lâm, tôi xin nhận tội".
Vương Hào hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Xin hãy cho tôi một cơ hội..."
"Tôi nên cho kiểu gì đây?".
Lâm Chính rít một hơi thuốc, khàn giọng đáp: "Tôi muốn hỏi ông, rốt cuộc Dương Hoa này là của tôi hay là của nhà họ Vương các ông?".
"Đương nhiên là của cậu rồi", Vương Hào nhỏ giọng nói, sau đó ngoảnh đầu sang.
Vương Tử Tường run lên bần bật, lập tức chạy tới, quỳ mọp xuống đất.
"Chủ tịch Lâm, tôi... tôi biết sai rồi, cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội. Tôi đảm bảo sau này sẽ không đắc tội với anh nữa. Tôi nhất định sẽ lau mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3365083/chuong-1023.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.