“Chỉ như vậy thôi sao?”.
Lâm Chính liếc nhìn người nằm trên đất, người rên rỉ, người ngất xỉu, cầm chân bàn nhìn về phía cậu Vương.
Sắc mặt cậu Vương cực kỳ khó coi.
Anh ta cũng giống Tô Nhu, đều không ngờ người này lại giỏi đánh đấm như vậy.
Hơn nữa, rất nhiều người có vẻ không chú ý tới, tuy lúc nãy đánh nhau, Lâm Chính giống như rơi vào vòng vây, nhưng trên thực tế… những người gục trên mặt đất chưa hề chạm được vào cơ thể anh.
“Anh cũng giỏi đánh đấm đấy, nhưng thế thì có tác dụng gì? Anh đánh được mấy người họ, nhưng có đánh được tay đấm chuyên nghiệp không? Anh có thể hạ gục những người này, nhưng anh có thể đánh gục một trăm người, một nghìn người không?”, cậu Vương lạnh lùng hừ liên tục.
“Sao? Anh có thể gọi nhiều người đến đây vậy à?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn anh ta.
“Tôi không thể, nhưng bố tôi có thể! Có lẽ anh không biết lai lịch của tôi. Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này có vài người mà anh không thể động vào, mà tôi chính là một trong những người đó!”.
“Thế à… vậy thì hôm nay tôi sẽ thử xem sao”.
Lâm Chính hững hờ nói, nói xong thì định ra tay.
“Á!”.
Những cô gái đi bên cạnh cậu Vương sợ đến nỗi la hét liên tục, chạy tứ tán.
Gương mặt cậu Vương trắng bệch.
Nhìn khí thế và vẻ mặt của Lâm Chính… anh không làm thật đấy chứ?
Chẳng lẽ thật sự có người không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3365079/chuong-1019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.