Tô Nhu ngơ ngác.
Cô còn tưởng mình nghe nhầm rồi.
Nhưng lý trí nói với cô là không.
Không ngờ Lâm Chính… lại dám từ chối cô?
Ba năm qua, anh gần như nghe lời mình răm rắp, chưa từng từ chối mình bất cứ chuyện gì, dù rất nhiều chuyện anh đều không làm được… Nhưng vì sao lần này anh lại từ chối thẳng thừng như thế?
“Anh có ý gì?”, Tô Nhu ép mình bình tĩnh lại, hỏi với giọng điệu nặng nề.
“Ý trên mặt chữ”.
“Anh muốn bà nội chết sao?”
“Bà ta có chết không liên quan gì đến tôi”.
“Nhưng dù gì bà ấy cũng là bà nội! Hơn nữa nếu bà nội xảy ra chuyện gì, với thái độ của bác hai bác ba, nhà họ Tô sẽ còn chỗ cho chúng ta dung thân sao?”, Tô Nhu hơi kích động.
Cô nhọc lòng vì cái nhà này, nhưng người đàn ông này lại chẳng thèm để tâm.
Lâm Chính im lặng một lát, đột nhiên vô cùng nghiêm túc hỏi: “Cô muốn tôi cứu bà ta sao?”
“Đương nhiên là muốn rồi”.
“Vậy thì được, tôi cứu. Nhưng cô phải đi cùng tôi, vì bác hai bác ba sẽ không cho tôi đi vào phòng cấp cứu, cô phải thuyết phục bọn họ!”
“Anh ở đâu?”
“Trước cửa phòng cấp cứu”, Lâm Chính đáp.
Tô Nhu hơi sửng sốt, sau đó vội chạy đến phòng cấp cứu.
Lâm Chính đứng ở đó như đã đoán trước từ lâu.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, trong lòng Tô Nhu có lửa giận bùng lên.
“Này!”, Tô Nhu lạnh lùng hỏi: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084886/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.