Câu này của Lâm Chính khiến người nhà họ Tô sửng sốt. 
Không nợ? 
Nếu thật sự nói nợ, đứa con rể này thật sự nợ nhà họ Tô, dù sao sau khi anh ở rể nhà họ Tô chưa từng làm ra một đồng, đều sống dựa vào Tô Nhu. 
Một kẻ ở rể như cậu lấy đâu ra tự tin nói câu này vậy? 
Người nhà họ Tô khịt mũi coi thường. 
“Đi đây!” 
Lâm Chính không đợi người nhà họ Tô lấy lại tinh thần đã quay đầu đi ra ngoài. 
“Đợi đã!”, cụ bà la lên. 
Lâm Chính hơi dừng chân lại. 
“Tô Cương”. 
“Bà nội!”, Tô Cương đứng lên. 
“Cháu đi cùng Lâm Chính đi, cháu là con trai của Tiểu Cối, chắc cháu biết nên nói sao, đừng để cậu ta nói bậy, tránh chọc giận người nhà họ Từ, dẫn đến tai họa cho nhà chúng ta”, cụ bà Tô nặng nề nói. 
Nghe vậy, sắc mặt Tô Nhu tái mét. 
Cụ bà Tô không tin tưởng Lâm Chính thì thôi đi, lại còn đề phòng anh, sợ anh nói lung tung với người nhà họ Từ, khiến hai nhà Tô Từ kết thành mối thù không đội trời chung! 
Rốt cuộc cụ bà Tô có xem Lâm Chính như người nhà không vậy? 
Nhưng nghĩ thấy cũng phải, dù sao lần này cụ bà Tô cũng đẩy Lâm Chính đi gánh tội! 
Nếu là người bình thường, ai mà không hận nhà họ Tô chứ? 
“Bà nội, sao... sao bà có thể làm thế?” 
Tô Nhu rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ khó tin. 
“Nhu Nhi, cháu yêu người đàn ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084860/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.