Tất cả mọi người trong nhà đề giật mình.
Ai cũng không tin vào tai mình.
“Sao thế?”, Tần Bách Tùng tỏ vẻ khó hiểu.
Nhưng cụ ta nhanh chóng chú ý đến Từ Thiên ở dưới đất, vội chạy đến kiểm tra.
“Cụ Tần, bố tôi sao vậy?”, Từ Phấn lấy lại tinh thần hỏi.
Tần Bách Tùng vừa ấn huyệt nhân trung vừa lật mí mắt, sau đó lạnh lùng trừng mấy người Từ Phấn bên cạnh.
“Có phải các người làm khó thầy Lâm không?”
“Việc này…”, Từ Phấn ấp úng.
Tần Bách Tùng hừ khẽ một tiếng đứng dậy, hơi cúi người với Lâm Chính: “Thầy Lâm, mấy người này không biết điều, mong thầy giơ cao đánh khẽ”.
Hóa ra thật sự là Lâm Chính gây ra?
“Ông quen mấy người họ à?”, Lâm Chính hỏi.
“Lần đầu tiên gặp”.
“Vậy sao ông lại ở đây? Tôi nhớ sau khi ông về hưu thì không tùy tiện chữa bệnh cho người khác nữa mà”.
“Bố của Mã Phong là Mã Hải từng giúp tôi, tôi mang ơn ông ta, lần này là Mã Hải gọi điện thoại cho tôi nên tôi mới đến”.
“Thì ra là thế, vậy nể mặt ông, tôi sẽ bỏ qua chuyện này!”, Lâm Chính đưa tay ra.
Tần Bách Tùng kịp phản ứng, vội vàng tìm kiếm trên người, sau đó lấy ra một cây ngân châm mềm mại từ trong túi, cung kính đưa tới.
Lâm Chính nhận lấy, đâm nhẹ một cái lên trán của Từ Thiên đang nằm dưới đất.
Từ Thiên đang liên tục co giật lập tức dừng lại.
Ông ta há to miệng thở ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084852/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.