Hai ngày nay Mã Phong rất phiền muộn. 
Không phải vì chuyện của nhà họ Từ mà là vì thằng ở rể Lâm Chính. 
Anh ta thật sự không thể nào chấp nhận nổi, làm sao một thằng ăn bám vô dụng như anh lại trở thành thần y thiếu niên trong miệng của cụ Tần kia chứ? 
Giả đúng không? 
Anh ta gọi điện cho cụ Tần để hỏi cho rõ ràng, nhưng cụ Tần lại không hề đoái hoài đến anh ta. 
Lần này đến chữa bệnh chẳng phải là vì nhân tình của người bố Mã Hải của anh ta ư, nếu như không có mối nhân tình này, sao cụ Tần lại chạy đến đây? 
Bây giờ cụ Tần không nói, Mã Phong cũng không biết rốt cuộc cái thằng Lâm Chính ấy là như thế nào. 
“Thôi đi! Nói đến nói lui thì chẳng qua cũng chỉ là bác sĩ không chuyên thôi! Thằng quỷ nghèo kiết xác!”, Mã Phong phun nước miếng, ánh mắt anh ta chợt trở nên gian xảo: “Mình đường đường là Mã Phong, một trong số bốn cậu chủ trong Giang thành, còn sợ cái thằng vô dụng nghèo túng này sao? Nếu như mình không đụng đến Tô Nhu được thì tên của mình sẽ viết ngược lại luôn cho xem!” 
Sau khi nói dứt lời, Mã Phong bèn cầm điện thoại lên, không biết lại gọi điện cho ai. 
Nhà họ Từ hết sức vui mừng, không ngờ cụ Tần dùng đơn thuốc mà Lâm Chính viết lại có thể cứu sống Từ Diệu Niên. 
Nhà họ Từ vô cùng biết ơn anh. 
Sau khi Tần Bách Tùng rời khỏi đó, Từ Nam Đống lập tức dặn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084845/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.