“Khá lắm”.
Lâm Chính gật đầu, trông rất ra dáng: “Người tiếp theo”.
“Ha ha, không ngờ cậu ta lại còn giả vờ giả vịt!”
“Được rồi, thế thì chúng ta cùng chơi đùa với cái thằng ngu ngốc ấy đi! Tôi ký tên!”
“Tôi cũng ký!”
“Vui chết đi được”.
Bầu không khí ở nơi này vô cùng vui vẻ, ai nấy trong phòng tiệc đều hớn ha hớn hở.
Tô Nhu cảm thấy mình chẳng còn sức để mà đứng.
Cô không thể hiểu nổi hành động của Lâm Chính.
Thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải vì Lâm Chính không thể chấp nhận nổi mọi thứ, cảm thấy bị kích thích nên tư tưởng mới trở nên bất bình thường hay không.
“Tiểu Nhu à, nó là một thằng ngu, em còn gì lưu luyến nữa chứ?”
Cậu Mã bước lên trước, nói một cách thân thiết: “Tôi theo đuổi em bao nhiêu năm nay? Em không hề nhận ra tâm ý của tôi hay sao? Một người phụ nữ ưu tú như em thì đừng để đời mình bị lỡ làng bởi đồ vô dụng như thế! Vốn dĩ em thuộc về tôi, chấp nhận tôi đi, Nhu!”
Sau khi nói dứt lời, cậu Mã duỗi tay muốn cầm lấy tay Tô Nhu.
Nhưng Tô Nhu lại rụt tay về theo bản năng, cô lùi về sau vài bước.
Cậu Mã sa sầm mặt xuống.
“Nhu Nhi!”, bà cụ Tô nổi trận lôi đình.
“Xin lỗi bà nội, cậu Mã, tôi đã kết hôn rồi, xin mọi người tôn trọng tôi”, Tô Nhu thì thầm.
Cô cảm thấy hết sức bất an.
Bây giờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084817/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.