Chương trước
Chương sau
"Khốn nạn!"

Thấy Lâm Chính ăn nói ngông cuồng thì người đàn ông trung niên đùng đùng nổi giận.

“Lâm Chính, cậu đừng có quá đáng quá”.

“Ông biết tôi?”

“Đương nhiên tôi biết cậu, nếu không sao tôi lại chạy tới đây để ngăn Diêu Hàng chứ”, người này chính bố của Sở Diêu Hàng – Sở Hoành. Ông ta nổi giận nói: “Những hành động ngày hôm nay Sở Diêu Hàng gây ra đúng là quá đáng nhưng chưa tới mức là tội đồ. Lâm Chính, tôi biết cậu cống hiến rất lớn cho đất nước nhưng cũng không nên vô pháp vô thiên như vậy” .

Đám đông xung quanh thất kinh. Cống hiến lớn cho đất nước sao? Cống hiến gì vậy?

Hơn nữa cái đồ bỏ đi Lâm Chính này từ khi nào trở nên lời hại tới mức có thể đạp bay Sở Diêu Hàng như thế chứ? Sở Diêu Hàng xuất thân từ quân đội đấy.

Tất cả đều há mồm trợn mắt.

“Vô pháp vô thiên sao?”, Lâm Chính nói với vẻ vô cảm: “Con trai ông cầu hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi, vậy thì kẻ vô pháp vô thiên thật sự là ai đây?”

Sở Diêu Hàng đã chạm vào giới hạn của Lâm Chính, chạm vào cái vảy ngược của anh thì anh có thể để yên sao?”

“Cậu...”, Sở Hoành tức tới mức á khẩu.

“Ông đã không quản nổi Diêu Hàng thì để tôi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

“Chặn cậu ta lại”, Sở Hoành hét lên.

Đám vệ sĩ lập tức lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng...

Đúng lúc đám vệ sĩ tiệp cận Lâm Chính thì một hiện tượng kỳ lạ xảy ra. Đám vệ sĩ lập tức khựng người. Bọn họ giống như bị ấn nút dừng, bất động.



“Chuyện gì vậy?”, Sở Hoành bàng hoàng.

Lâm Chính bước tới, ngồi xuống trước mặt Sở Diêu Hàng. Anh rút ra một cây kim dài, khẽ đâm vào cổ anh ta.

Đúng lúc này, Sở Diêu Hàng giống như một bị bệnh dại, co giật liên tục.

“Cậu làm gì con trai tôi vậy? Diêu Hàng! Diêu Hàng!”, Sở Hoành hai mắt đỏ ngàu, gầm lên.

“Chẳng làm gì cả, coi như chút trừng phạt dành cho anh ta mà thôi”.

Lâm Chính thản nhiên nói: “Trong vòng 10 giờ đồng hồ, mau đưa anh ta đi điều trị, nếu không hai chân sẽ thành phế đấy. Phần đời còn lại sẽ chỉ ngồi xe lăn mà thôi”.

“Cái gì?”, Sở Hoành thất sắc.

Lâm Chính đứng dậy đi ra ngoài.

“Chặn cậu ta lại, mau chặn cậu ta lại!”, Sở Hoành kêu lên nhưng không ai dám.

Dù sao thì đám vệ sĩ đứng khựng ra một cách kỳ lạ thế kia đã khiến không ít người bị dọa sợ hết hồn rồi.

Sở Hoành vội vàng lao lên định ngăn Lâm Chính. Nhưng khi ông ta vừa tiếp cận anh thì hai chân bỗng trở nên tê dại và ngã ra đất.

Mọi chuyện quá kỳ dị.

“Ma quỷ, cậu ta chính là ma quỷ!”, cuối cùng thì cũng có một vị khách hét lên.

Chị Mai, Tiểu Nhiễm đều mềm nhũn người. Trương Hi dựa lưng vào tường. Mặt cắt không ra hột máu.

“Muốn cứu con trai ông thì ngày mai hãy tới xin lỗi vợ tôi. Nếu không hai chân của anh ta tôi lấy đi mất đấy”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng rồi bước lên xe rời đi.



“Xin lỗi sao? Đừng có mơ! Lâm Chính, tôi với cậu không đội trời chung. Tôi nhất định sẽ cho cậu thấy nhà họ Sở mà tức giận thì sẽ đáng sợ tới mức nào”, Sở Hoành gầm lên.

Đợi nhà họ Mã và nhà họ Từ tới nơi thì mọi chuyện đã muộn mất rồi.

“Lần này có chuyện hay rồi”, Từ Thiên cười với vẻ chua chát.

“Ông chủ, phải làm sao đây?”, quản gia hỏi Mã Hải.

“Chuyện tới nước này thì chỉ còn cách tìm cách cứu vãn lại thôi”, Mã Hải thở dài.

Sở Hoành lập tức gọi xe cứu thương, tức tốc đưa Sở Diêu Hàng tới bệnh viện, đồng thời báo cảnh sát đi bắt người.

Nhưng đến cuối cùng do chứng cứ không đầy đủ nên Lâm Chính được thả ra.

Bởi vì toàn bộ camera của hiện trường đã bị Lâm Chính làm hỏng, cảnh sát không thể nào xác nhận được là Lâm Chính có lao vào khách sạn và đánh Diêu Hàng bi thương hay không. Ai cũng biết Lâm Chính là một kẻ ăn bám trói gà không chặt. Sở Diêu Hàng thì xuất thân từ quân đội. Ở hiện trường còn có nhiều vệ sĩ của nhà họ Sở tới như vậy thì sao Lâm Chính có thể khiến Diêu Hàng bị thương được chứ?

Sở Hoành vốn định nhốt Lâm Chính thêm vài ngày nhưng Mã Hải ra mặt, thế là Lâm Chính ở trong Cục cảnh sát có một lúc đã được thả về ngủ.

Sở Hoành tức lắm, không ngừng nguyền rủa Mã Hải. Thế nhưng giờ không phải là lúc sân si mà là lúc cấp bách chữa trị cho Sở Diêu Hàng.

Mười hai giờ đêm hôm đó, Sở Diêu Hàng được đưa đến phòng cấp cứu.

Anh ta tứ chi co giật, mắt trợn ngược, sùi bọt mép, không kiểm soát được việc tiểu tiện. Có thể nói là hoàn toàn mất kiểm soát.

Thế nhưng dù có làm gì cũng không có tác dụng.

“Bác sĩ, con trai tôi làm sao vậy?”, Sở Hoành sốt ruột hỏi bác sĩ phòng cấp cứu.

“Vết thương ở ngực cậu ấy đã được xử lý. Thế nhưng hiện tại biểu hiện của cậu ấy không phải là bị dại. Tôi chưa từng thấy loại bệnh nào như thế này. Hiện tại tình hình của người bệnh không được ổn định. Tôi đề nghị nên chuyển viện thì hơn".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.