Trong phòng cực kỳ tối.
Nhưng Lâm Chính vẫn nhìn thấy dấu tay ở trên má Tô Nhu và cả vết trầy xước trên cánh tay cô.
Anh không nói gì, đưa tay nâng cằm Tô Nhu lên, sau đó nhẹ nhàng xoa gò má cô.
Tô Nhu hít sâu một hơi, định phản kháng. Nhưng lát sau, từng hơi ấm từ bàn tay Lâm Chính truyền tới, khuôn mặt vốn hơi sưng lập tức bớt sưng hơn một nửa, vô cùng thoải mái.
Cô nhắm hai mắt, lặng lẽ hưởng thụ cảm giác khác lạ.
“Là ai làm?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Nhu không lên tiếng.
“Em đến nhà họ Tô phải không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Tô Nhu mím môi, môi trắng bệch, khẽ run rẩy.
Cuối cùng, cô nhào vào lòng Lâm Chính, cơ thể run rẩy khóc thút thít.
Lâm Chính sửng sốt, ôm lấy Tô Nhu, khẽ vỗ lưng cô.
Mấy năm nay, cô đã chịu đựng quá nhiều.
Bao nhiêu ấm ức của cô không thể phát tiết với ai.
Lúc này, cô không nhịn được nữa, cô chỉ muốn ôm một người khóc một trận, giống như tìm một chỗ dựa…
Dần dần, Tô Nhu chìm vào giấc ngủ.
Lâm Chính đắp chăn cho cô, xử lý sơ vết thương nơi cánh tay cô, sau đó cầm điện thoại lên.
“Cậu Lâm! Xử lý gần xong rồi, những nhà đầu tư phát triển đó đều đã biết chân tướng sự việc, ngày mai bọn họ sẽ rút đơn kiện, Tô Quảng sẽ không sao”, đầu bên kia điện thoại là giọng Mã Hải.
“Như vậy vẫn chưa đủ”, Lâm Chính nhắm hai mắt lại, nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084672/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.