Người nhà họ Tô trở nên hoang mang. Bọn họ đã không còn quen biết thằng rể này nữa rồi.
Luật sư số một của Giang Thành, rất nhiều ông chủ ở đây cùng muốn mua tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô.
Những chuyện này…sao có thể có liên quan tới Lâm Chính được chứ…
Đám đông tưởng chừng đang nằm mơ. Bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng.
Cuối cùng Tô Mỹ Tâm không nhịn được nữa.
“Lâm Chính, cậu không thể làm như vậy được. Tha cho bọn tôi đi".
Cô ta gào lên rồi lao tới ôm chân Lâm Chính.
“Nửa tiếng trước, tôi đến ngồi còn không có tư cách, giờ lại cầu xin tôi thế này không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Tô Mỹ Tâm tái mặt.
“Lâm Chính, cậu định làm vậy với nhà họ Tô chúng tôi thật sao?”, bà cụ Tô run rẩy nhìn anh bằng đôi mắt đục ngàu: “Dù thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà mà…hà tất chứ? Lẽ nào cậu không thể nghĩ tới chút tình cảm giữa chúng ta trước đó sao?”
“Vậy vừa rồi các người có coi tôi là người trong nhà không? Có coi tôi là con cháu không? Bà hại con ruột của mình, khiến cả nửa đồi sau con bà gần như phải ngồi tù, cháu bà tới đây cầu xin, xin bà giơ cao đánh khẽ thì đổi lại được ngay một phát tát của bà. Khi đó sao bà không coi chúng tôi là người một nhà thế?”, Lâm Chính gằn giọng.
Bà cụ Tô á khẩu. Lâm Chính không phải người nhà họ Tô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084663/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.