Tô Nhu sắp ngất đến nơi rồi.
Bây giờ đã là lúc nào mà còn chém gió?
Cô trừng mắt lườm Lâm Chính, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm anh Báo ở trước mặt, bàn tay lén lút thò vào túi xách, muốn lấy điện thoại báo cảnh sát.
Nhưng hành động này đã bị anh Báo phát hiện ngay lập tức.
"Con khốn! Muốn báo cảnh sát à? Để xem tay mày nhanh hay dao của tao nhanh?", anh Báo nhổ một bãi nước bọt, tức tối chửi.
Bàn tay Tô Nhu cứng đờ, sợ đến mức rụt cổ lại: "Các anh… muốn làm gì?".
"Xem ra thằng Ngưu chẳng được tích sự gì, ở trong đó không tiếp đãi bọn mày tử tế. Nhưng không sao, tao sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời", anh Báo mặt không cảm xúc nói: "Lên, chặt đứt tay chân thằng này cho tao, mẹ tao đã dặn thế, còn con này… đưa về phòng làm việc của tao, chờ mẹ tao đến sẽ rạch mặt cô ta".
"Vâng, anh Báo!".
Đám đàn em xung quanh đồng thanh hô lên, lao về phía Tô Nhu và Lâm Chính.
"A…"
Tô Nhu sợ đến mức hét lên, nhắm tịt mắt lại.
Lâm Chính kéo tay cô, không có hành động gì.
Nhưng đúng lúc này, mười mấy chiếc xe thương vụ Mercedes đỗ ở ven đường đồng loạt mở cửa.
Một đám đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen xông từ trên xe xuống.
Bọn họ nhanh chóng bao vây anh Báo, số người đông gấp mấy lần người của hắn, hiện trường vốn có chút quạnh quẽ bỗng chốc chật kín bởi những người đến bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084644/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.