Nếu nói lúc trước những ông lớn này đến vì Tô Nhu, thích Tô Nhu, vậy bây giờ thì sao?
Chẳng lẽ Mã Hải cũng thích Tô Nhu?
Cho dù Mã Hải có thích Tô Nhu, ông ta cần thiết phải cung kính vậy không, cần phải lịch sự và câu nệ vậy không?
Đây hoàn toàn không giống với thích một người, mà là kính nể một người.
Mã Hải kính nể Tô Nhu?
Đùa gì chứ?
Tô Nhu đúng là rất xinh đẹp, nhưng người như Mã Hải muốn bao nhiêu phụ nữ mà không có, đáng để ông ta làm vậy sao?
Hơn nữa, những ông lớn này đều đến đây vì Tô Nhu sao? Chắc chắn là không thể nào.
Tô Nhu còn chưa đến mức hồng nhan họa thủy.
Mối nghi hoặc vốn vô cùng lớn của mọi người càng trở nên mê man.
Nhất là người nhà họ Trương, bọn họ không hiểu nổi rốt cuộc những ông lớn này đến đây vì cái gì.
Chỉ riêng Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn là không ngừng run rẩy.
Anh ta biết hết!
“Bảo Húc, thế này… thế này phải làm sao? Con phải nghĩ cách đi, không thể để mấy con ả đó trở mình được!”, La Phượng ở đằng sau sốt sắng, vội vàng hỏi con trai mình.
“Yên tâm đi mẹ… Bọn họ không trở mình được đâu. Dù tên Lâm Chính kia có thân phận gì, dù cậu ta có gọi bao nhiêu người tới đi nữa cũng không trở mình được!”, Trương Bảo Húc nói giọng khàn khàn, trong mắt tràn ngập thù hận.
“Có cách gì mau dùng đi!”, La Phượng sắp khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084535/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.