Nhìn thấy đám người này bước tới, sắc mặt Lạc Thiên cũng trở nên vô cùng khó coi.
Cô ấy vô thức quay qua nhìn Tô Nhu đang ngồi trên xe lăn. Quả nhiên, Tô Nhu đang run lẩy bẩy, mặt cô tái nhợt. Bàn tay nhỏ siết chặt tay ghế, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận và sợ hãi.
“Ấy, chân làm sao thế? Què rồi à mà phải ngồi xe lăn vậy?”, đi đầu là một cô gái ăn mặc vô cùng diễm lệ đang cười nhạo Tô Nhu. Đôi mắt cô ta ánh lên vẻ khinh thường.
“Thường Uyển Nguyệt? Có việc gì không?”, Tô Nhu nghiến răng.
“Ây da, chúng ta là bạn học cũ mà, sao cô lại lạnh lùng thế?”, cô gái tên Thường Uyển Nguyệt cười khẩy.
“Bạn học cũ sao? Hừ, đó là trước đây. Còn giờ thì đã không phải từ lâu rồi. Thường Uyển Nguyệt, cả Mãn Phúc Tây nữa, các người mau cút. Cút càng xa càng tốt”, Lạc Thiên tức giận hằm hằm.
“Ha ha, Lạc Thiên, cô vẫn cứ khí chất như xưa nhỉ? Chỉ đáng tiếc giờ không còn là đại tiểu thư nữa rồi. Tôi nghe về chuyện nhà cô rồi. Sao? Không có nhà họ Lạc chống lưng mà còn dám vênh mặt với tôi à? Cô là cái thá gì?”, Thường Uyển Nguyệt cười lạnh lùng, nhìn chăm chăm Lạc Thiên bằng ánh mắt căm hận.
“Cô…”, Lạc Thiên hằm hằm tức giận.
“Tô Nhu, nhìn bộ dạng lúc này của cô tôi đau lòng lắm. Nhưng đó là do cô tự lựa chọn thôi. Cô thà gả cho một kẻ bỏ đi cũng không chịu lấy tôi mà! Nếu như cô lấy Mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/3084218/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.