Lâm Chính rất tự tin vào khả năng y thuật của mình. Anh tin rằng mình không hề nhìn lầm. Phán đoán của anh không thể sai được.
Vậy tại sao…Từ Sương Huyền nói mình không bị bệnh gì chứ?
Lâm Chính nhìn chăm chăm vào mắt của Từ Sương Huyền, thế nhưng cô gái đánh mắt đi hướng khác, không dám nhìn thẳng vào anh.
Lúc này, Lâm Chính đã hiểu ra. Từ Sương Huyền đang nói dối. Cô gái cố tình nói mình không bị bệnh là để giữ thể diện trước bạn bè, để bản thân không bị mất mặt.
Trong mắt Từ Sương Huyền, Lâm Chính chỉ là một người bác sĩ nghèo. Thế nhưng những người bạn kia trong mắt cô ấy thì chưa chắc. Nhất là đám Phó Vũ. Tương lai họ sẽ trở thành những đầu mối kết nối sự giàu có của Từ Sương Huyền. Sau lưng họ có chỗ dựa vững chắc, đó là những con người mà Lâm Chính không thể nào sánh bằng. Vì vậy Từ Sương Huyền thà nói dối một người bác sĩ còn hơn là để đám người kia biết sự thật.
Cô gái quyết định cắt đứt mối liên hệ với người bác sĩ này. Dù anh đã từng cứu sống ông nội cô. Từ Sương Huyền vừa dứt lời thì đám đông bỗng nhao lên.
“Ha ha, nghe thấy gì chưa? Thấy gì chưa? Đồ thối tha, người ta đích thân nói là mình không có bệnh rồi, anh đã nghe thấy chưa?”
“Đúng là buồn cười chết đi được! Dù anh có muốn gây chú ý với Từ Sương Huyền thì cũng không nên dùng cách nói dối như vậy chứ?”
“Hừ cóc ghẻ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than/2642977/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.