Lâm Chính do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
Đoàn người đi dọc theo con đường quanh co rợp bóng cây, hoa cỏ xung quanh tỏa ra mùi thơm đặc biệt.
Lâm Chính nhìn quang cảnh xung quanh, vẻ mặt đột nhiên nghiêm lại.
Anh phát hiện ra mình không thể nhận ra được bất kì loại hoa cỏ nào ở nơi này.
Tất cả những loài thực vật ở đây đều là kỳ hoa dị thảo! Có vẻ như đảo Thiên Khiếu này thực sự phi thường. Một lúc sau, một cung điện tráng lệ xuất hiện trước mắt đoàn người.
Những lầu các hùng vĩ được chạm khắc, toát ra bầu không khí cổ kính và huyền bí.
Đoàn người đi vào cung điện.
Lối trang trí cổ xưa vô cùng bắt mắt.
Có một bàn trà ở trung tâm của gian nhà.
Một người đàn ông mặc áo choàng đen đang bình tĩnh pha trà. Lâm Chính cẩn trọng quan sát.
Đánh giá từ dung mạo lúc ẩn lúc hiện dưới tấm áo choàng, người kia có lẽ đã ngoài năm mươi.
Nhưng khí ý mạnh mẽ toát ra từ người này lại nói rằng tuổi tác của ông ta không chỉ có thế.
"Đảo chủ, Lâm thần y đã tới”, Bạch Lão cung kính nói.
Người mặc áo choàng đen khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Chính, chậm rãi nói: "Lâm thần y, lại đây uống một tách trà thơm".
Lâm Chính không khách sáo, bước tới, bưng trà lên nhấp một ngụm. “Trà ngonl”
Lâm Chính hai mắt không khỏi sáng lên.
"Xem ra Lâm thần y cũng là người am hiểu trà”.
Đảo chủ mỉm cười nói.
"Đảo chủ quá khen rồi, có điều hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816895/chuong-6118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.