Gia Cát Xuyên vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Chính, anh ta biết rõ sự quyết tâm và tức giận của Lâm Chính lúc này. Cái chết của những người vô tội đó rõ ràng là một sự đá kích không thể chấp nhận được đối với Lâm Chính.
Thực ra, đây chẳng phải là lý do khiến người trong Đại hội đáng căm giận sao? Mạng sống của những người vô tội này đã bị Đại hội cướp đi...
Gia Cát Xuyên đột nhiên run lên, hai mắt trợn to.
Anh ta chợt nhận ra mình dường như không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào trước cái chết của những người dân vô tội này.
Có vẻ như người chết không phải là người dân được Đại hội bảo vệ.
Mà là... một vài con kiến..
Đội trưởng đội Diêm Vệ nhìn ra ngoài vòng lửa đầy mong đợi.
Nhưng khi hẳn ta nhìn thấy thân ảnh Gia Cát Xuyên ngừng chuyển động, trong lòng chỉ còn duy nhất cảm giác tuyệt vọng.
Hắn ta biết hôm nay có lẽ mình khó lòng thoát khỏi kiếp nạn này.
“Gia Cát đại nhân, cứu chúng tôi đi...", một Diêm Vệ hét lên như sắp khóc.
"Gia Cát đại nhân, tại sao vẫn bàng quan đứng nhìn? Chẳng lẽ đại nhân thật sự muốn nhìn chúng tôi chết trước mặt ngài sao?"
"Nếu chúng tôi chết thì ngài định giải thích thế nào với Hội trưởng?"
"Gia Cát đại nhân?"
Các Diêm Vệ lần lượt hét lên, cầu cứu Gia Cát Xuyên.
Cánh tay Gia Cát Xuyên khẽ động, nhưng cuối cùng lại không có hành động gì
"Đã đến lúc lên đường!
Lúc này, Lâm Chính hờ hững nói một câu.
“Lâm thần y!"
Gia Cát Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816747/chuong-5970.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.