Những người được Đại hội gửi đến đều là cao thủ phi phàm.
Nếu đối đầu trực diện với họ, Lâm Chính cũng không thể đảm bảo mình sẽ không bị tổn thất gì.
Và nếu thực sự phải giao tranh, thân phận của anh cũng sẽ hoàn toàn bại lộ.
Giờ vẫn chưa phải lúc để đối đầu trực diện với Đại hội.
Nhưng anh cũng phải cứu Thương Lan Phúc. Phải làm thế nào đây? Lâm Chính đôi mắt lạnh lẽo, tay siết chặt thành năm đấm.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
"Mời vào”.
Lâm Chính thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và nói lớn. Cánh cửa được đẩy ra, thư ký bước vào văn phòng. "Chủ tịch Lâm, mấy vị này nói được anh mời tới đây”.
'Thư ký mỉm cười nói, sau đó anh nhìn thấy ông Long dẫn mấy người trông cũng già nua như ông ta đi vào văn phòng anh.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Lâm Chính đột nhiên sáng lên.
"Đúng là tôi gọi họ tới. Cô đi pha vài tách trà đi”.
Lâm Chính nói.
"Vâng".
Thư ký đóng cửa lại.
"Đại nhân!"
Ông Long vội vàng chào hỏi, sau đó mỉm cười giới thiệu: "Đại nhân, đây là những người mà tôi đã giới thiệu với cậu lúc trước. Bọn họ đều là tội nhân bị Long Mạch
tộc trục xuất từ nhiều năm về trước”.
“Bên này là ông Hổ, bên kia là ông Cóc, vị còn lại là bà Ngỗng...”
Ông Long giới thiệu từng người một.
Những người già này có cả nam lẫn nữ, hầu hết đều ăn mặc giống như những ông cụ bà cụ tập thể dục trong công viên.
"Hổ? Cóc? Ngỗng?"
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816613/chuong-5836.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.