Mong được thanh tịnh nhất thời? Hiển nhiên Lâm Chính không tin chuyện này.
Với thực lực của Long tộc, thế gian này còn có thứ gì có thể uy hiếp đến bọn họ? Có ai dám liều mạng đến đây quấy nhiễu bọn họ?
Nếu không phải để được thanh tịnh nhất thời thì là vì ai?
Để phong ấn ai? Ngăn chặn ai?
Lâm Chính nhìn sương máu đang lan tràn ra ngoài, rơi vào trầm tư.
“Đại nhân, đây là nơi Long tộc chúng tôi sinh sống, là vườn nhà của chúng tôi. Bây giờ phong ấn lỏng ra, sương máu thoát ra ngoài, mong đại nhân hãy nghĩ cách xua tan sương máu, phong ấn lối thoát đó lại lần nữa”.
Ông Hà chắp tay hành lễ với Lâm Chính.
“Sương máu này rất mạnh, hơn nữa trong nó còn chứa vật chất đặc biệt, chỉ sợ dựa vào tôi cũng chưa chắc có thể phong ấn nó hoàn toàn”.
Lâm Chính nói.
Đương nhiên, nói thì nói vậy, thật ra Lâm Chính không muốn làm mà thôi.
Nếu dùng hết sức để xua tan sương máu, phong ấn lại thì anh có thể làm được.
Nhưng làm vậy thì anh sẽ cạn kiệt sức lực, anh vẫn không tín nhiệm đám người Long Tiếu, đương nhiên sẽ không mạo hiểm.
“Anh là chân long của Long tộc, anh có nghĩa vụ phải
xua tan sương máu, bảo vệ vườn nhà của chúng tai”. Long Tiếu đứng dậy, nghiêm túc nói với Lâm Chính. “Quy định này ai đặt ra?”.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Long Tiếu.
“Đây là quy tắc mà tổ tiên Long tộc chúng tôi đặt ra".
Long Tiếu nói.
“Vậy thì đúng rồi, đó là tổ tiên của anh, không phải tổ tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816572/chuong-5795.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.