Dưới sự ép buộc của Long Tử, những người này không còn cách nào khác ngoài liều mạng.
Giờ phút này, mặc dù Lâm Chính nhìn như đèn sắp cạn dầu, nhưng khí thế của anh không hề thuyên giảm.
Anh giẫm lên con rồng và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm người Long tộc đang đến gần, trên mặt không có một chút hoảng loạn hay sợ hãi nào.
Điều này khiến Long Tử càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đột nhiên, Lâm Chính giơ lòng bàn tay lên, năm ngón †ay biến thành móng vuốt, hung hăng đâm vào trái tim của chính mình.
Năm ngón tay như chọc đậu phụ đâm thẳng vào ngực anh.
"Hả?"
Người Long tộc sửng sốt. "Hắn định làm gì?"
"Tự... Tự sát sao?"
"Chẳng lẽ hän biết mình nhất định sẽ thua, dự định tự sát để tránh bị tra tấn thêm?"
"Chắc chăn là như vậy... Chắc chắn!"
Ánh mắt người của Long tộc vỡ òa vui mừng.
Nếu Lâm Chính tự sát, sẽ giúp bọn họ bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nhưng Long Tử lúc này cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
"Đó là vị trí tim của hắn... Đừng nói là...”
Hơi thở Long Tử đông cứng, cả người dường như nổ tung, hắn gầm lên thảm thiết:
"Nhanh! Giết! Giết! Giết hắn! Mau giết hắn!"
Người của Long tộc đều giật mình, kinh ngạc nhìn Long Tử.
Nhưng bọn họ nhìn thấy Long Tử lúc này không hề do dự mà lao thẳng đến.
Mọi người choáng ngợp, không biết nên làm sao.
Tại sao đột nhiên Long Tử lại phá vỡ hàng phòng ngự? Chẳng lẽ người này đang làm chuyện gì đó kinh thiên động địa?
"Long Tử, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816527/chuong-5750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.