Ầm! Tiếng động lớn vang lên.
Hai bóng người lảo đảo vào được tầng sáu.
Đó chính là Diệp Viêm và Long Tu.
Trạng thái của Diệp Viêm xem ra vẫn không tệ.
Hản luôn chỉ huy phía sau Long Tu, không hề ra tay.
Dù gì long lực của hắn cũng không nhiều, chỉ có thể nói vừa đạt tới ngưỡng.
Cho nên toàn là Long Tu phá cơ quan.
Lúc này, Long Tu vô cùng nhếch nhác chật vật.
Cả người ông ta toát đây mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy, cả người toàn vết thương, khí tức mỏng manh không thể tả.
Ông ta nằm trên mặt đất thở hổn hển, có vẻ không có chút sức lực nào.
Diệp Viêm đứng bên cạnh nhìn Long Tu, trong con ngươi lóe lên sự tham lam.
Hắn bước tới một bước, muốn đưa tay.
Nhưng Long Tu cảnh giác nhìn hắn, nói: “Con định làm gì?”.
“Sư phụ, đồ đệ muốn điều trị cho người, giúp người hồi phục lại”.
Diệp Viêm lập tức giấu đi sự tham lam trong ánh mắt, lên tiếng.
“Không cần, sư phụ tự hồi phục được”.
Long Tu nói, sau đó ngồi xuống uống đan dược, châm cứu điều trị.
Diệp Viêm xem như đã nhìn ra, Long Tu bị thương nặng hoặc yếu ớt thì sẽ không tin bất cứ ai.
“Sư phụ, là lỗi của đồ đệ, đồ đệ không ngờ đến những sợi dây phía sau Lâm Chính không làm giả mà đều bố trí cơ quan”.
Diệp Viêm tự trách.
“Không phải lỗi của con, là chúng ta coi thường tên nhóc đớ”.
Long Tu thở ra một hơi, nói: “Nhưng máy là cơ quan đã được phá. Bây giờ chúng ta đã đến tầng sáu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816509/chuong-5732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.